[Novel] Healer - Track 01 (1)
Track 01 – Phần 1
Hôm đó là ngày mà bìu của Yaba teo lại một cách đặc biệt. Vào những ngày như vậy, cậu luôn cảm thấy cả cơ thể uể oải, đầu óc quay cuồng. Chiếc lưỡi vốn chịu sự tác động lớn từ não cũng không nghe theo ý cậu. Yaba đút tay vào quần, tóm lấy cái túi bìu kẹp vào đùi nghịch ngợm. Cậu buồn bã vì chiếc túi rỗng tuếch và dương vật thì không có lông. Cậu mất tinh hoàn nhưng bộ phận sinh dục vẫn còn nguyên vẹn nên vẫn có thể cương cứng bình thường. Thế nhưng Yaba không biết nên so sánh cảm giác trống rỗng này với cảm giác nào. Liệu nó có giống như khi một người đàn ông đã thắt ống dẫn tinh và không thể xuất ra tinh trùng nữa, hay nó là nỗi đồng cảm khi thấy một người phụ nữ không có tử cung rơi nước mắt. Đó là một thế giới mà sự cân bằng bị bóp méo, nơi tâm trí khao khát ham muốn nhưng cơ thể lại không thể theo kịp. Thật đáng thương khi một ngày của Yaba lại phụ thuộc vào tình trạng cái bìu của cậu.
(*T/N: Cắt bỏ hoàn toàn cả 2 tinh hoàn nhưng còn dương vật thì vẫn cương cứng và have sex bình thường được. Tuy nhiên, không còn khả năng sản xuất tinh trùng nên không thể có con.)
Cậu kéo chiếc rèm cửa sổ ở đầu giường ra, ánh nắng đổ xuống bàn và TV. Yaba ngửi thấy mùi ánh sáng và dựng cả cơ thể mình lên. Chiếc giường đơn kêu cọt kẹt như sắp sập. Cậu đến phòng tắm của ký túc xá để tắm trước. Mất rất lâu mới rửa sạch được lớp da dính dớp nên cậu phải di chuyển nhanh hơn những người khác. Khi hơi nước dần tan, trong gương hiện ra hình ảnh thảm hại của một kẻ thất bại. Nước da đen sạm, mắt mũi miệng bị lẫn trong đống thịt dày đến nỗi phải mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm. Cậu liếc nhìn gương rồi bôi dầu gội lên tóc. Cậu muốn dùng kéo cắt bỏ phần da thịt chảy xệ nhưng điều này thật khó vì không được phép mang dao, kéo vào ký túc xá. Đó là một trong những lý do dạo này Yaba thường xuyên lang thang quanh nhà bếp của Paradiso.
Ký túc xá có 7 người, chia làm các phòng 2, 2, 3. Yaba ở chung phòng với Cocaine. Tắm xong, Yaba đi đến máy lọc nước trong phòng. Cậu lấy nước nóng và dốc thứ bột trắng đang cầm trong tay vào. Bột trắng tan trong nháy mắt, cậu đặt cốc nước lên máy lọc. Trong khi chờ nước nguội đi một chút, cậu bước tới đứng trước giường Cocain đang ngủ. Như một thói quen, Cocaine trùm chăn kín đầu ngủ say sưa.
Chín năm trước, sau khi cùng bị Ka Ha bắt cóc, hai người tỉnh dậy trong một căn hộ tồi tàn. Vào khoảnh khắc Se Jin mở mắt ra, cậu thấy Chae Woo mang một ánh mắt còn đáng sợ hơn cả những kẻ đã cướp đi tinh hoàn của cậu. Se Jin vừa cảm thấy căm ghét lại vừa thấy có lỗi với Chae Woo. Nhưng cậu không oán trách và cũng không xin lỗi. Bởi vì những lời nói nhẹ bẫng như cát bụi thì chẳng thể sửa chữa hay cứu vãn được sự biến dạng to lớn này. Kể từ ngày hôm đó, Chae Woo không hề nhắc nửa lời về chuyện đó nữa và hai người đã trở lại làm bạn. Sau đó, cậu cùng những đứa trẻ được đưa đến đây phải trải qua quá trình luyện thanh nghiêm ngặt, học cách cư xử lịch sự với khách hàng và ngủ thiếp đi như chết ngất. Thời gian trôi qua, Se Jin trở thành Yaba và Chae Woo là Cocaine. Giờ đây, ở tuổi 23, Cocaine đã trở thành Át chủ bài của Paradiso với những ca khúc kì diệu của mình, còn Yaba thì bị đẩy ra rìa với bộ dạng thảm hại.
Yaba lật tung chiếc chăn đang phủ trên người Cocaine. Cơ thể được bao bọc trong lớp vải mềm hiện ra. Đó là một đường cong mà dù có chết Yaba cũng không thể có được. Cocaine vùi mặt vào gối, phát ra những hơi thở nhẹ nhàng. Bây giờ chỉ cần Yaba bóp cổ Cocaine một chút thôi cũng đủ làm cậu ta ngạt thở. Cậu vươn tay quàng qua gáy Cocaine như thật sự muốn siết cổ cậu ta. Sinh vật đang ngủ say dưới lớp da và mạch máu của Yaba bắt đầu cựa quậy. Vòng tay siết chặt rồi buông lỏng, lý trí và bản năng giằng co qua lại. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu chuyển qua lắc vai Cocaine.
“Dậy đi.”
Sau khi bị Yaba lắc vai vài lần, từ trong chiếc gối lộ ra khuôn mặt mà bất cứ ai nhìn vào cũng đều bị hớp hồn. Làn da ngập trong ánh nắng trở nên sáng bóng, mịn màng mà không bị xỉn màu như da thường thấy vào buổi sáng. Cocaine cứ mở mắt rồi lại nhắm lại vì vẫn ngái ngủ. Yaba nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ cạnh giường và cầm nó lên.
“Đồng hồ à?”
“Hôm qua chủ tịch Kim cho tôi đấy. Thấy đắt quá nên tôi đã từ chối rồi nhưng ông ấy cứ khăng khăng mãi nên chẳng còn cách nào khác phải nhận.”
Chủ tịch Kim là một ông già sắp chết vì bệnh xơ gan, nhưng nhờ Cocaine chữa lành, ông ta đã bình phục hoàn toàn. Sau khi trải qua kì tích, Chủ tịch Kim liên tục tìm đến Cocaine.
“Có thật là cậu chỉ hát cho ông ta nghe thôi không?”
Cocaine ném ánh mắt về phía Yaba.
“Cậu có ý gì?”
“Hát vài bài mà trả cả từng này thì quá đắt. Với lại tiền ông ta đưa cũng đủ để chữa trị rồi còn gì.”
Tất nhiên, những bài hát của Cocaine không phải những bài hát bình thường. Yaba đặt chiếc hộp màu xanh đậm lên đầu giường và nhìn Cocaine với vẻ mặt nghiêm trọng. Trái với biểu cảm đó, Cocaine bình tĩnh nói.
“Không phải thế đâu. Cậu cũng biết việc có mối quan hệ cá nhân với khách hàng là trái quy định mà.”
“Đâu có luật nào nói rằng nhất nhất phải tuân theo quy định đâu? Trước đây Morphine cũng bị bắt quả tang đang chìa mông ra cho khách đấy thôi…”
“Đấy là chuyện của Morphine. Dù sao thì lần sau khi ông ấy đến, tôi sẽ đem cái này trả lại.”
“Sao cậu không lờ đi như không biết gì và nhận nó đi? Những người khác thì đứng ngồi không yên vì không nhận được gì kìa.”
“Phí chữa trị đã đủ rồi mà. Chỉ cần Chủ tịch khá lên là tôi thấy hài lòng rồi.”
“Ưm”. Cocaine rên lên một tiếng ngọt ngào như thể không muốn đôi co thêm nữa rồi vùi mặt vào gối. “Dù sao thì nó cũng có chui vào túi cậu đâu.” Yaba cắn đuôi cậu ta đến cùng, nhưng đối phương không có phản ứng gì. Danh sách khách hàng đặt hẹn trước với Cocaine không còn một chỗ trống. Những người bị mê hoặc bởi bài hát của cậu ta lên cơn nghiện như nghiện ma túy. Không ít người tặng cậu những món quà xa xỉ, và cũng có cả những người dốc toàn bộ tài sản chỉ để nghe cậu hát. Đó là khởi đầu của một cơn nghiện khác, và đó chính là điều Ki Ha nhắm đến. Yaba đứng dậy khỏi mép giường và nói.
“Cũng không có việc gì làm, tôi lau mặt nạ cho cậu nhé?”
“Cảm ơn cậu.”
“Thay vào đó cậu giặt giày cho tôi đi.”
Phụtt—, Cocaine bật cười như thể biết trước Yaba sẽ nói câu đó. Yaba đi đến một góc phòng, hơi dạng chân ra và luyện cách phát âm.
“A~~~~~~ A~~~~~~”
Giọng hát không thể thay đổi được đã chạm vào điểm cộng hưởng và dẫm lên nốt nhạc. Một lúc sau, Cocaine, người vừa tắm xong cũng hòa giọng. Không biết từ lúc nào Cocaine đã nhanh chóng đuổi theo và vượt qua 3 quãng tám đến 7 quãng tám. Yaba trở nên thiếu kiên nhẫn. Cậu cố lên giọng để mở rộng khoảng cách, nhưng Cocaine đã ở đó rồi. Yaba đột nhiên mất hết quyết tâm luyện tập nên đã bỏ tập và nằm phịch xuống giường. Sau khi luyện thanh xong, Cocain uống cốc nước mà Yaba đã để sẵn như thói quen thường ngày, thậm chí không nghi ngờ trong nước có gì.
“Là ai đã làm?”
Hashish vừa nói vừa nhìn những cậu thanh niên đang ngồi trong phòng chờ. Giọng nam cao trong trẻo đã trầm xuống một bậc.
“Tao hỏi là ai đã làm?”
Trên tay Hashish là một chiếc mặt nạ Venice. Chiếc mặt nạ làm từ ngà voi đã bị vỡ phần gò má. Cocaine, chủ nhân chiếc mặt nạ, ngơ ngác nhìn nó. “Tao hỏi là ai cơ mà?!” Hashish thúc giục lần nữa, nhưng những chàng trai trẻ chỉ trao nhau ánh mắt khó hiểu. Yaba vừa tắm xong lần thứ sáu, thoa kem dưỡng ẩm và quấn hai bắp tay dày của mình vào chiếc bao tay màu trắng. Đúng lúc đó, một chiếc mặt nạ vỡ rơi xuống chân cậu. Khi cậu ngẩng đầu lên, Hashish nhìn cậu bằng ánh mắt dữ tợn và hỏi.
“Vừa nãy tao thấy mày cầm mặt nạ của Cocaine. Là mày làm à?”
Yaba đáp lại ngay lập tức mà không hề do dự.
“Không.”
Có lẽ là như vậy. Tất cả những gì cậu làm là lau sạch chiếc mặt nạ của Cocaine và đi tắm. Khi Yaba đang mặc lại áo phông, Hashish đã ném một thứ gì đó to bằng nắm đấm vào người cậu. Đó là kem dưỡng ẩm của cậu.
“Vậy cái này là sao? Nó dính trên mặt nạ, mà ở đây chỉ có mình mày dùng loại kem này.”
“Không biết, tôi không nhớ.”
Lời nói không nhớ là thật lòng. Dù đó là thật lòng nhưng vì có bằng chứng không thể chối cãi nên Yaba nghĩ có khi bản thân cậu đã làm điều đó không biết chừng. Bởi vì đôi khi tỉnh táo lại, cậu nhận ra mình đã phá hủy những món đồ của Cocaine. Khoảnh khắc cậu từ từ quay đầu lại, cậu chạm mắt với Cocaine. Yaba đối diện với Cocaine bằng vẻ mặt không chút phân tâm. Tim cậu đập thình thịch, nửa mong đợi, nửa lo lắng, tự hỏi khuôn mặt cao quý kia sẽ méo mó và bừng sáng như thế nào, và cậu sẽ đáp lại như thế nào. Tuy nhiên, Cocaine chỉ bình thản nhìn Yaba và không làm gì cả. Và lần nào lần cũng vậy, thay vì Cocaine, Hashish sẽ là người lao về phía trước. Anh ta tung một cú đấm mạnh vào mặt Yaba.
“Thằng khốn nạn này! Tao đéo thể chịu đựng thêm được nữa!”
Tiếp đó khung cảnh Cocaine chạy đến can ngăn được vẽ ra rõ ràng trước mắt Yaba.
“Dùng cái khác là được mà, cậu dừng lại đi. Yaba không phải là người như vậy đâu. Cậu lại muốn nhận cảnh cáo nữa hả?”
“Vì cậu cứ hết lần này đến lần khác bỏ qua nên thằng nhãi này mới mất dạy như vậy đấy! Cậu bỏ ra coi!!’
“Tôi bảo cậu dừng lại đi mà.”
Nắm đấm của Hashish dừng lại khi Cocaine hạ giọng. Sau khi việc đó xảy ra, Cocaine không bao giờ la hét dù có tức giận đến đâu. Như thể bị phù phép, Hashish thở dài và hạ tay xuống. Rồi cậu ta trừng mắt nhìn Yaba với ánh mắt dữ tợn.
“Nếu mày còn để tao bắt quả tang lần nữa thì tao sẽ giết mày đấy. Lúc đó thì dù có ai ngăn cản cũng vô ích.”
Cocaine và Hashish trở về chỗ của mình, những cậu trai khác cũng bận rộn kiểm tra trang phục.
“Thằng xúi quẩy.”
Yaba nghe thấy tiếng lẩm bẩm từ đâu đó. Cậu lau sạch máu mũi với khuôn mặt vô cảm. Đột nhiên, một con bọ bò dưới má cậu, cậu dùng móng tay cào vào mặt để gãi. Đã có lúc Yaba cảm thấy có lỗi đến chết đi được. Cậu cảm thấy tội lỗi vì đã hủy hoại cuộc đời của Cocaine chỉ vì những lời tố cáo của mình. Nhưng chỉ mất một chút thời gian và một vài sự cố nhỏ để cảm giác tội lỗi biến thành nỗi hận thù.
Bụp――――! Yaba dùng hết sức ném mạnh lọ kem dưỡng.
Khi thành phố chuẩn bị cho màn đêm buông xuống, việc trị liệu cũng trở nên bận rộn không kém. Paradiso là hang ổ của những kẻ biến thái ngụy trang dưới lớp vỏ “trị liệu”. Lập luận của Ki Ha là nếu con người không thể thỏa mãn ham muốn tình dục thì tâm trí và cơ thể họ sẽ bị khiếm khuyết nên đây là liệu pháp trị liệu đúng đắn. Phải dùng roi da hay dây xích thì mới có thể cương được, phải uống nước tiểu để đạt cực khoái, bị xác chết làm cho hưng phấn, rên rỉ khi bị thú vật đè nát, hoặc ngược lại… Trong suốt 10 năm qua, việc kinh doanh của Paradiso đã phát triển vượt bậc nhờ những kẻ có ham muốn tình dục khác thường đó.
Bảy chàng trai trẻ đeo mặt nạ Venice đang chờ phía sau sân khấu. Vì phải hát cho khách ngồi sau bức rèm nên môi họ lộ ra ngoài mặt nạ. Tất cả đều trông như những con búp bê công nghiệp, mặc quần trắng, áo sát nách và bao tay dài che kín bắp tay. Những cậu trai đã bị chặn phát triển các đặc điểm giới tính thứ cấp đều là giọng nam cao và không có râu cằm. Cocaine là Healer duy nhất ở Paradiso. Phần còn lại chỉ là những người được thêm vào đoạn hợp âm, và Yaba là một trong số đó. Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều có giọng nam cao rất hay, đều được đặt tên tên theo các loại ma túy và đều là “thái giám”.
(*T/N: Đặc điểm giới tính thứ cấp: là những đặc điểm xuất hiện ở tuổi dậy thì (mọc lông mu, ngực nở, hông to ở nữ; mọc râu, yết hầu phát triển ở nam). Ở đây những ca sĩ đều bị cắt tinh hoàn ở tuổi dậy thì nên đã “bị chặn” phát triển các đặc điểm giới tính thứ cấp.)
Yaba thọc ngón tay qua khe hở của chiếc mặt nạ và gãi đến mức da đỏ lên sưng tấy. Bởi vì những con bọ đang bò ra ngoài và gặm nhấm lớp mỡ trên mặt cậu. Làn da ẩm ướt và lớp mỡ dày là điều kiện hoàn hảo cho hàng chục nghìn con côn trùng đẻ trứng. Yaba không nhớ sâu bọ bắt đầu đẻ trứng trên cơ thể cậu từ khi nào, nhưng số lượng bọ ngày càng tăng lên khiến cậu cảm thấy như phát điên. Trước đây, cậu đã từng cố gắng loại bỏ mọi thứ ẩn giấu trong mạch máu của mình nhưng không thành công do bị Ki Ha cản trở. Cậu cũng cố thiêu chết chúng nhưng lại thất bại vì Hashish xen ngang, làm chúng chết ngạt cũng không ăn thua. Kế hoạch diệt trừ thất bại, cậu cần tìm kiếm một giải pháp khác. Ngay khi con bọ bò ra khỏi tròng mắt, Yaba đã tháo mặt nạ ra ném đi.
“Ư ư…..!!”
Ngay cả những con bọ trốn trong lỗ chân lông cũng hết cách phải bò ra ngoài. Yaba nhảy cẫng lên và phủi sạch những thứ bẩn thỉu. Lúc đó, có người nắm chặt tay Yaba một cách dữ tợn.
“Ở yên đi.”
Chính Im Su đã ngăn cậu lại. Chính là con chó của tên trộm đã trộm mất tinh hoàn của cậu.
Yaba ném về phía anh ta ánh mắt gay gắt và xua tay đi.
“Mấy con bọ làm tôi ngứa. Tôi có thể đi tắm không?”
“Làm gì có con bọ nào. Với cả đừng nói trống không với tao.”
“Tôi đi tắm một lát.”
“Tao đã bảo đừng có nói trống không với tao cơ mà? Đến giờ diễn rồi. Khi tao còn nói tử tế thì đeo mặt nạ vào.”
“Anh không nghe tôi nói là rất ngứa à? Rất ngứa! Rất ngứa đấy!”
Khi Yaba hét lên với ánh mắt bực bội dồn dập. Cậu gãi cánh tay và liếc nhìn con bọ. Con bọ rất nhỏ, có đầu và thân hình bầu dục, trên mình nó có thứ gì lởm chởm không biết là lông hay là chân. Trông nó rõ ràng như thế này nhưng mọi người lại đối xử với cậu như kẻ điên thay vì an ủi cậu. Im Su nhìn thoáng qua tấm rèm màu xanh và hạ giọng xuống.
“Những người đó đều là những người mà ông chủ đã bỏ rất nhiều công sức vào. Nếu mày phạm sai lầm thì mày tự hiểu rồi đấy.”
“Dù sao thì đám người đó cũng chỉ là những tên biến thái tới để xem mấy thằng nhóc bị thiến thôi.”
“Họ là những người đến đây để chữa lành tâm hồn và thể xác sau khi phải chịu đựng một thế giới khắc nghiệt. Họ chỉ khác với những người khác một chút về địa vị xã hội thôi.”
“Đám người đó đâu có quan tâm đến ca hát. Cái họ tò mò là hàng họ của bọn tôi có hoạt động tốt hay không kìa.”
“Khách hàng không biết gì về phía dưới của chúng mày hết. Nếu họ biết thì đó mới là vấn đề đấy.”
“Với cả đừng nói trống không với tao.” Im Su nói thêm. Cùng lúc đó, phía sau tấm rèm vang lên giọng nói của ai đó.
“Vậy thì tôi sẽ gọi cậu ấy ra ngay. Giám đốc Cha.”
Ki Ha bước qua bức màn. Dù đã ngoài 40 nhưng ông ta trông trẻ hơn so với tuổi nhờ cách ăn mặc bóng bẩy và cư xử chau chuốt. Sau khi kiểm tra mặt nạ và trang phục của mọi người, ông ta nói với Cocaine.
“Bọn họ bất ngờ kéo đến và rất cố chấp. Tình hình hiện tại không ổn lắm nên hãy cư xử cho tốt vào đấy. Mà, mày cũng sẽ tự liệu được thôi…hôm nay chỉ làm ở đây thôi rồi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, ông chủ.”
Các chàng trai trẻ xếp hàng dài trên sân khấu, dẫn đầu là Cocaine. Yaba cũng bị Im Su kéo đi nhưng Ki Ha đã nắm lấy cẳng tay còn lại của cậu và hỏi.
“Mày uống thuốc chưa?”
“Tôi đi tắm một lát rồi quay lại. Đúng 10 phút thôi.”
“Mày lại không uống rồi.” Ki Ha thở dài rồi liếc sang Im Su
“Tao đã dặn mày phải quản nó uống thuốc đều đặn cơ mà?”
Im Su có vẻ bối rối. Ki Ha lại nhìn Yaba và nhíu mày.
“Những người đằng sau đó, họ không hề đặt trước mà gọi ngay Cocaine ra thì chắc tao cũng không cần giải thích tình hình cho mày hiểu nữa đâu nhỉ? Ngoan ngoãn ngậm cái mồm lại và làm tấm bình phong cho tao. Còn nếu mày không thích thì tao sẽ cắt giảm lương và tăng điểm phạt của mày. Đặc biệt hôm nay sẽ gấp đôi.”
Yaba ngừng tay. Một tuần trước, Giám đốc Lee đã bóp mông và chế giễu cậu. Những chuyện khác cậu có thể chịu được nhưng riêng chuyện bị đùa giỡn với ngoại hình của bản thân thì cậu không thể chịu đựng nổi. Vào khoảnh khắc đó, lý trí của cậu đã bay đi và cả nắm đấm cũng bay theo. Ở Paradiso, khách hàng chính là Chúa. Yaba đã đấm vào mặt Chúa, nên cậu bị nhốt trong nhà kho cho đến khi Chúa nguôi giận. Ngay cả sau khi được thả ra, cậu vẫn bị phạt rất nặng, nhưng nhờ Ki Ha mắt nhắm mắt mở cho qua nên cậu đã thoát khỏi việc bị ‘loại’. Nếu bị đá ra khỏi đây, bộ phận sinh dụng vô giá trị của cậu sẽ trở thành gánh nặng và đầy rẫy những điều đáng sợ đang chờ cậu ngoài kia. Vậy nên cậu phải chịu đựng. Lúc đó, Im Su lại xuất hiện, nhét mấy viên thuốc vào miệng Yaba và dốc nước vào. Cậu đã dùng thuốc này để giảm chứng trầm cảm và lo âu được một năm nay. Yaba nuốt thuốc xuống rồi bất ngờ đưa tay chạm vào cằm Ki Ha. Cậu vừa vuốt bộ râu xanh của ông ta, vừa hỏi.
“Ông chưa cạo râu à?”
Ki Ha hơi giật mình nhưng không né tránh hành động của Yaba. Qua chiếc mặt nạ, Yaba nhìn ông ta chằm chằm bằng ánh mắt vô cảm.
“Làm hoạn quan chả có gì hay ho ngoài việc không phải tốn tiền mua dao cạo râu. Tôi vẫn đang cố tìm điểm tốt nhưng chẳng tìm ra được cái gì cả. Nếu ông nghĩ ra điểm gì thì kể cho tôi nghe với được không?”
Ki Ha chậm chễ hất tay Yaba ra. Yaba bước đi, bặm chặt môi cố gắng nhịn cười. Đó là bởi vì cậu đã chuyển trứng của những con bọ sang cho Ki Ha trong khi giả vờ chạm vào cằm ông ta. Có lẽ chỉ khoảng ba hoặc bốn ngày nữa thôi, ông ta sẽ thức dậy trong một căn phòng đầy bọ rệp. Đây mới chỉ là cuộc chiến thăm dò. Một ngày nào đó, cậu sẽ khiến Ki Ha phải cảm nhận nỗi đau của một người phụ nữ không có tử cung. Yaba ngoan ngoãn đứng bên cạnh các đồng nghiệp theo lệnh của ông chủ. Im Su nhìn hằm hằm về phía Yaba.
“Bỏ cuộc đi. Mày đã bao giờ thắng được nó chưa?’
Ki Ha ném một lời vào Im Su rồi bỏ đi. “Nhưng nó không thể nói trống không với em được.” Im Su vừa theo sau vừa lẩm bẩm.
(Còn tiếp)