Raga - Chương 11.2
Yuri xoa xoa thái dương với vẻ mặt xấu hổ rồi thẳng thừng mở miệng, “Không có gì đặc biệt cả.”
“Tôi tự hỏi sẽ thế nào nếu mình là anh trai của cậu… … Tôi chỉ nghĩ về điều đó trong một khoảnh khắc thôi.”
Ngay khi lời nói vừa thoát ra khỏi miệng Yuri, mọi biểu cảm trên khuôn mặt Shinru biến mất. Trong khi anh đang đoán điều này điều nọ sẽ xảy ra, chẳng có gì đúng cả. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt tròn xoe của cậu ta như thể đã nghe được điều gì đó mình chưa từng nghe bao giờ.
Sẽ thật tốt nếu điều đó là sự thật. Thậm chí bây giờ, anh có thể vuốt ve đầu cậu ta khi chớp mắt thật đáng yêu. Yuri nắm chặt bàn tay lại rồi nhìn Ling Shinru.
Người kia chớp chớp mắt, dừng lại một lúc như đang ngẫm về những gì mình vừa nghe, rồi từ từ thả lỏng vai… …, với một tiếng thở dài phát ra như thể điều đó thật vô lý.
“Hai tay tôi không thể đếm hết những điều hiện lên trong đầu, chẳng hạn như câu chuyện cổ tích thông thường về những kẻ bị ông trời trừng phạt vì quá tham lam. Tôi đoán khi còn trẻ anh không đọc nhiều truyện cổ tích phải không?”
“Tôi thích những câu chuyện về những chiến binh dũng cảm và mang lại hy vọng.”
Có nên vứt nó ở đây hay không? Anh cảm thấy, bằng cách nào đó, mình có thể nhìn thấy những suy nghĩ đằng sau khuôn mặt ngây thơ của cậu ta. Thay vì sợ hãi hay lo âu, điều đó lại khiến Yuri bật cười, đôi mắt dịu đi không hề nhận ra. Vâng, thực sự, anh ước mình là anh trai của cậu ta.
Ling Shinru dường như không thấy những lời của Yuri khá vô lý. Hừ, cậu ta chỉ khịt mũi lần nữa và xua tay.
“Tôi sẽ kể chuyện này với anh cả sau. Hãy cẩn thận, vì anh đang thèm muốn vị trí của anh ấy đấy.”
Nụ cười xuất hiện trên môi rõ ràng là một sự giễu cợt, nhưng dù vậy, nó vẫn đẹp đến mức Yuri không khỏi dời mắt. Ngay khi nhận ra tầm mắt của Yuri, nụ cười của cậu ta biến mất ngay lập tức.
“Tôi đã bảo đừng nhìn tôi vì ánh mắt của anh khiến tôi cảm thấy tồi tệ.”
Yuri nhanh chóng nhìn đi chỗ khác trước những dòng chữ lạnh như băng. “Xin lỗi,” anh lẩm bẩm ngắn gọn và lại nhìn xuống bãi cỏ ngoài cửa sổ.
Mặt trời đã lặn rồi. Khi còn ở Seringge, nếu không có việc gì khác để làm, anh luôn ra biển vào lúc hoàng hôn. Bầu trời xanh đỏ thẫm mà anh nhìn lên từ mặt nước luôn đẹp đến mức mê mẩn.
… … Giá như có thể chìm vào đó. Không nhất thiết phải là biển, miễn là có thể ngâm mình trong đó và cảm nhận làn nước nhẹ nhàng chạm vào làn da.
Mặc dù không thực sự nhận ra điều đó, nhưng anh có vẻ hơi buồn. Khi lòng chùng xuống, anh lại càng nhớ nước hơn. Vì vậy, trong một lúc, Yuri đã không nhận ra những gì mình vừa nghe được. “Yuri,” Ling Shinru đột nhiên lẩm bẩm. Sau nửa khắc chớp mắt một hoặc hai lần, Yuri bối rối quay lại nhìn Ling Shinru. A, bây giờ…….
Có cảm giác như mình vừa nghe thấy một cái tên rất quen nhưng cũng rất xa lạ. Mặc dù những lời này không có nhiều ý nghĩa nhưng lại làm tim lại đập thình thịch.
“Sao vậy?”
Mặc dù hơi nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng Yuri vẫn trả lời. Ling Shinru, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ và thậm chí không nhìn Yuri, vẫn im lặng, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình rồi liếc nhìn.
“Nghĩ lại thì anh cả tôi cũng nói như vậy khi kể về anh. Yuri.”
“……..”
“Tôi đoán đó là cách những người bạn thân thiết gọi anh phải không? Điều tương tự cũng xảy ra với anh Miller cách đây không lâu.”
Yuri nhìn cậu ta một lúc và trả lời một cách lúng túng, “Vâng, đúng vậy.”
“Tôi không có tên gọi đặc biệt cho những người dù có thân thiết hay không, nhưng nhìn chung là như vậy.”
Anh thực sự không ý thức được điều đó, nhưng khi nghĩ về nó thì đúng là như vậy. Những người đã biết anh từ lâu và thân thiết, thường gọi anh như vậy. Nhưng không phải ai cũng giống nhau sao?
Ling Shinru khoanh tay và nhìn Yuri. Không biết đó là gì, nhưng dường như có một ánh sáng khó chịu, tinh tế lướt qua khuôn mặt đó mà anh không biết cậu ta đang nghĩ gì.
“Được thôi. … … Anh Gable biết anh trai tôi được bao lâu rồi, anh?”
Yuri nhanh chóng nhận ra. Lý do cậu ta đưa ra chủ đề này là vì, Anh Gable, nhấn mạnh vào nó có nghĩa là có khoảng cách rất lớn giữa cậu ta và tôi, nhấn mạnh anh phải nhớ điều đó.
Cho dù cậu ta không cần phải chỉ ra thì anh cũng không phải là người thiếu tế nhị hay vô liêm sỉ đến thế.
Yuri xoa xoa thái dương và thở dài.
“Trước khi cậu lên mười tuổi. Đã lâu kể từ khi tôi bắt đầu làm việc tại T&R. Đã mười năm rồi.”
Mười năm, Ling Shinru lặp lại, nhếch miệng như đang cười.
“Có nhiều người dù đã thân thiết hàng chục năm nhưng vẫn không nhận được sự tin tưởng như anh, điều đó thật tuyệt. Hai người có vẻ rất hợp nhau.”
“Có thể không đến nối thế. Tôi cũng thỉnh thoảng cho Fei ngủ lại nhà khi cậu ấy đến Châu Âu.”
Đúng vậy, điều đó có nghĩa rằng ít nhất anh cũng là một người đáng tin cậy để ông ấy giao phó con trai mình, nên có thể nói anh đạt được lòng tin của ông ấy theo cách riêng của mình.
Nhắc lại sự tín nhiệm của Ling Tangyun, Yuri gật đầu. Tuy nhiên, một từ khác dường như lọt vào tai Ling Shinru trước tiên.
“Fei? Tên phiền nhiễu đó?!”
“… … . Nhắc mới nhớ, Fei chắc chắn hơn cậu vài tuổi.”
“Dù lớn hơn bao nhiêu tuổi hay hơn chục tuổi thì cháu thì vẫn thấp hơn tôi. Hơn nữa, cậu ta thực sự phiền nhiễu. Ngay từ khi còn trẻ, tôi đã có thể thấy rõ cậu ta làm mọi thứ có thể để không thua tôi. Và sau đó lại giả vờ tử tế và giả vờ như không có việc gì.”
Yuri im lặng nhìn Ling Shinru, người lắc đầu và nói: “Ồ, thật phiền nhiễu.”
Người ta nói ấn tượng của mỗi người là khác nhau, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ con trai cả của Ling Tangyun, người anh thi thoảng gặp từ khi còn nhỏ, lại là kiểu người phiền nhiễu như vậy. Mặc dù có tinh thần cạnh tranh mạnh mẽ nhưng cậu ấy có khả năng lãnh đạo và là một đứa trẻ thân thiện.
Tuy nhiên, anh nghĩ nó có thể trông rất khác trong mắt những người trong cùng độ tuổi, và Yuri tự thuyết phục mình. Đồng thời, ‘Cả Fei và Xiaoqun, anh chị em của cậu ta đều phiền nhiễu như nhau. Thực ra, chúng có thể còn tốt hơn thằng con của anh hai tôi. Không hiểu chúng kiểu nữa… … .’
Anh lặng lẽ nhìn Ling Shinru đang càu nhàu.
Ling Shinru chắc chắn đã cảm nhận được suy nghĩ thầm lặng của Yuri và tự mình đưa ra kết luận.
“Chà, trong số những người cùng huyết thống của tôi, không có người nào tôi thực sự thích. Họ đều tham lam và chỉ quan tâm đến thể diện.”
“… … . Nhưng họ có vẻ thích cậu.”
Ling Shinru cau mày nhìn về hướng phía Yuri. Yuri rời mắt đi và nhìn xuống.
“Cậu có thể biết khi nghe thấy họ nói về cậu. Họ nghĩ gì về cậu. Trân trọng bao nhiêu, tin tưởng và yêu quý cậu bao nhiêu?”
Ít nhất theo những gì Yuri có thể đoán được, Fei không hề ghét chú út này. Có lẽ vì họ xêm xêm tuổi nhau nên cậu ấy có vẻ thích cạnh tranh, nhưng đôi khi cậu ấy nói: ‘Lần này chú đã đến UNHRDO. Còn đỗ đầu nữa. Thật tuyệt phải không?’ hoặc ‘Xiaoqun đã khóc sau khi bị bố mắng khi rình mò gần nhà phụ của chú út. Nó đã đai đi đai lại việc có một ông chú trẻ xinh đẹp… … .’ Anh không cảm nhận được bất kỳ sự thù địch nào trong những lời cậu ấy thỉnh thoảng kể lể.
Có lẽ Ling Tangyun cũng vậy. Hay thậm chí là ‘đứa con của anh hai’. Có thể họ cảm thấy Ling Shinru khó đối phó, nhưng không ghét hay ghét cậu ta. Có vẻ như là như vậy. Yuri im lặng nhìn xuống. Anh nghĩ sẽ thật tuyệt nếu không có những suy nghĩ phức tạp như vậy khi ở dưới nước.
“Có rất nhiều người thích tôi. Thay vào đó, nếu tìm người ghét tôi sẽ nhanh hơn.”
Lúc đó, Ling Shinru lên tiếng. Yuri vô thức hướng ánh mắt về phía đó và thấy cậu ta đang cau mày cay đắng.
“Nhưng tôi đoán là anh chưa bao giờ nghĩ rằng tùy thuộc vào phương pháp, nó có thể rất khó chịu, phải không?”
“Phương pháp… … Nếu vậy.”
“Điều này có nghĩa là không phải tất cả sự yêu thích của mọi người đều giống nhau. Sự quan tâm không phải là ‘ân cần’ mà có thể là ‘sự tò mò, muốn tìm hiểu tất cả những thông tin riêng tư.’ Nó có thể là bất kỳ thứ gì.”
Yuri ngậm miệng lại.
Ling Shinru tặc lưỡi khó chịu, như thể đang nhớ lại một ký ức nào đó trong quá khứ hoặc điều gì đó đã kéo dài suốt cuộc đời mình. Sự không thoải mái khiến cậu phải ngẩng đầu lên dường như không thể nguôi ngoai chỉ bằng những lời đó. Ánh mắt dữ tợn trừng nhìn Yuri với và cuối cùng lại trút cơn giận của mình lên anh một lần nữa.
“Anh cũng vậy, là một ví dụ. Anh nhìn tôi và nói thích tôi, nhưng tôi không vui vẻ tí nào. Nếu một anh chàng biến thái nhìn anh như thể anh ta thích anh, anh nghĩ anh ta sẽ giống anh à?”
Anh không nói nên lời trong giây lát vì không hề biết một mũi tên sẽ bất ngờ bay vào mình. Mặc dù biết đó chỉ là vấn đề ném ra để cậu ta trút giận nhưng Yuri vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lúc. Sau đó anh nói, “Nó có vẻ giống như một lời bào chữa, nhưng…”
“Tôi chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ không đúng đắn nào về cậu.”
Ling Shinru nhìn Yuri với vẻ mặt khó hiểu.
“Anh không nghĩ tới chuyện đó à? Sẽ không quấy rầy tôi?”
“Ừ, tôi sẽ không làm thế.”
Ling Shinru nhìn chằm chằm vào Yuri một lúc với vẻ mặt ngơ ngác, khịt mũi và lẩm bẩm, “Này, giờ anh đang nói dối với vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ tất cả là đồ ngốc.”
“… … Tôi thật sự bị sốc. Không phải anh nhìn chằm chằm vào tôi à? Mới hôm nay thôi, tôi đã phải bảo anh quay mặt đi bao nhiêu lần rồi?!”
Ling Shinru nhìn Yuri một cách dữ dội và kéo chiếc áo sơ mi đã cởi ra một nửa của mình ra. Nút chưa mở bung ra và rơi xuống sàn. Ling Shinru thô bạo ném chiếc áo sơ mi rách của mình vào chân Yuri và đứng đối diện với Yuri. Và cơ thể trần truồng, lòng bàn tay cậu ta vỗ nhẹ vào ngực anh.
“Cái này!”
Lời nói khẽ khàng nhưng thô bạo.
“Anh không nghĩ là muốn chạm vào tôi sao? Sau khi nhìn chăm chăm vào tôi như vậy hàng chục lần, hàng trăm lần? Tôi có phải là kẻ ngốc đến mức không nhận ra có người đang nhìn chằm chằm vào mình một cách công khai không?!”
“Không phải thế đâu.”
Yuri trở nên xấu hổ đến mức ngay cả khuôn mặt vô cảm cũng trở nên hơi đỏ đi. Nhưng như thể không nhìn thấy điều đó, Ling Shinru thậm chí còn trừng mắt dữ tợn hơn.
“Tại sao lại không!”
“Đúng là tôi đã nhìn và không thể rời mắt khỏi cậu, nhưng tôi không tưởng tượng những thứ không thể nói với ai. Tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc ảo tưởng một điều gì đó như thế.”
Anh cố hết sức thanh minh, không hề lắp bắp nhưng hơi mang vẻ bất lực, dường như ít nhất đã có tác dụn chút xíu. Ling Shinru định hét lên, nhưng miệng không thốt ra được lời nào.
Yuri nghiêm túc nhìn Ling Shinru, gắng xóa đi sự khó chịu chắc hẳn đã nỗi dậy. Tuy nhiên, anh chưa nghĩ ra ngay nên nói gì nên do dự một lúc rồi cuối cùng lại yếu ớt nói thêm một câu thiếu thuyết phục.
“Mặc dù vậy, tôi là người dị tính.”
“……..”
“Mọi chuyện vẫn như vậy cho đến bây giờ. Thật đấy.”
“……..”
“… … . Tuy nhiên, bây giờ tôi hơi nghi ngờ một chút.”
Tuy không phải nói dối nhưng lại có cảm giác như đang nói dối nên giọng nói của anh dần nhỏ đi, cuối cùng anh lẩm bẩm những lời cuối cùng với một giọng điệu cam chịu rồi im hẳn. Cảm thấy chán nản và thậm chí rời mắt đi chỗ khác.
“…………”
“…………”
Có sự im lặng bao trùm.
Cả Ling Shinru, người đột nhiên bộc phát cơn giận nhưng dừng lại do quá trình bùng nổ không hoàn toàn, và Yuri, người cố gắng bào chữa nhưng cuối cùng lại bất thành, đều không lên tiếng trong một lúc.
“… … Có rất nhiều người như thế. Những người nói họ là người dị tính và không có hứng thú với đàn ông.”
Cuối cùng, Ling Shinru lên tiếng trước. Giọng điệu mơ hồ rất khó chịu, như thể đang bướng bỉnh trong tình huống khó có thể bác bỏ bằng chứng.
“Nhưng cuối cùng, chúng đều đã cố gắng tán tỉnh tôi. Quyến rũ tôi trước tiên bằng đôi mắt của mình, hoặc nghĩ tôi là phụ nữ trong lúc say rượu vì khuôn mặt đó của tôi, hoặc điều gì đó thậm chí còn chẳng buồn cười chút nào.”
“Tất cả đều phải vào bệnh viện. Trong số đó, vẫn có một số kẻ phải nằm viện trong thời gian dài. Như tôi đã nói, tôi chưa bao giờ đánh nhau thua ai. … … Hầu hết là thế.”
Hầu hết, khi Ling Shinru nói thêm những lời đó, khuôn mặt trở nên cứng ngắc. Yuri đã sớm nhớ ra ai là kẻ ngoại lệ kia, dù bây giờ chưa cần thêm những mồi lửa như vậy. Gần như cùng lúc đó, anh nhanh chóng mở miệng, để cậu ta không nhớ ra rồi cáu kỉnh.
“Tôi sẽ không thế. Tôi chỉ thích nhìn thôi.”
Bất cứ điều gì anh vừa thốt ra đều ổn. Anh nói điều gì đó trước khi trong đầu tràn ngập những ký ức lần nữa, và chỉ sau khi nói xong, Yuri mới dừng lại và nói, “Ừm.”
Anh nghĩ có gì đó không ổn ở đây. Bản thân những lời đó không phải là lời nói dối, nhưng vì lý do nào đó, nó có cảm giác như một lời thú nhận được đưa ra một cách bừa bãi. Những lời nói đó thật thô lỗ và hợm hĩnh đến mức nếu Annette nghe thấy, cô ấy sẽ mắng và hỏi anh tại sao lại thú nhận những điều như vậy.
Ling Shinru cũng đang nhìn Yuri với biểu cảm giống Annette trong tưởng tượng của anh. Nhưng may mắn thay, khuôn mặt vốn trở nên tái nhợt và cứng đờ đã trở lại bình thường. Cậu ta nhìn Yuri với vẻ mặt như thể vừa nghe được một câu chuyện cười chẳng buồn cười chút nào.
“Anh có thể chắc chắn không?”
Ling Shinru hất cằm và hỏi. Yuri nhanh chóng trả lời: “Có,” và gật đầu.
Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ngay cả khi không phải là người dị tính (điều mà bây giờ anh đang nghi ngờ), anh sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy. Ngay cả trong mơ, anh cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra một cuộc quan hệ thể xác trái với ý muốn của người khác.
Ling Shinru nhìn Yuri, người không đi tránh ánh mắt của mình, và khịt mũi. Quay lại như để tận mắt thấy và nói một cách chắc chắn: “Đừng quên những gì đã nói.”
Yuri lặng lẽ gật đầu và trả lời có một lần nữa, không hiểu sao anh lại thấy tình huống này thật buồn cười. Tình huống này là một người dị tính tỏ tình với một người đồng tính và bị dán nhãn.
Anh tỏ tình một cách bừa bãi và bị từ chối.
Sẽ là nói dối nếu nói anh không thất vọng. Nhưng đồng thời cũng tự hỏi nó sẽ như thế nào. Dù sao thì ngay từ đầu anh cũng chưa bao giờ nghĩ muốn một quan hệ tình ái.
Nghĩ đến đó lòng nhẹ hẳn đi. Yuri lắc đầu với chính mình và nói, “Được rồi,” nhưng sau đó, khi anh nhìn thấy Ling Shinru, người đang nhặt quần áo vừa ném trên sàn, giũ chúng ra và mặc lại, anh vô thức lẩm bẩm, “Ờ.”
Ling Shinru vừa mới xắn tay áo sơ mi lên, tò mò quay lại như muốn hỏi có chuyện gì.
“… … KHÔNG. Cậu mặc quần áo vào đi.”
“… … ? Sao.”
Ling Shinru quay sang Yuri, cài từng nút áo sơ mi. Yuri im lặng nhìn cậu ta.
Tất nhiên, anh không hề có ý định chạm vào hay tấn công cậu ta. Nhưng khuôn mặt thực sự rất đẹp. Đến nỗi anh muốn nhìn ngắm mãi. Và cậu ta cũng có thân hình rất đẹp. Nếu dung từ đẹp thì có lẽ là chưa chính xác. Trông khá khác biệt so với khuôn mặt sáng sủa và đáng yêu đó. Nhìn có vẻ gầy gò nhưng thực tế, nó là một thân hình với những cơ bắp phát triển hoàn hảo và mịn màng. Thân hình của một đàn ông đẹp đẽ là như thế này sao? Hãy chiêm ngưỡng nó nào.
“… … . Nếu thích thứ gì đó chỉ bằng cách nhìn vào nó, không phải điều đó có nghĩa là anh thực sự có những cảm xúc khác sao?”
Ling Shinru hỏi khi dừng lại để cài chiếc cúc ngay dưới xương đòn và nhìn chằm chằm vào Yuri. Trời lạnh, không biết có phải tâm trạng của cậu ta cũng vậy không, nhưng hình như anh thấy điều đó có phần thú vị. Khi cậu ta hỏi, Yuri chỉ hơi quay đi và tránh giao tiếp bằng mắt.
Chỉ vài phút trước, còn nói: ‘Tôi không nghĩ có gì là lạ cả’, nhưng không biết tại sao, khi nhìn cậu ta sau khi nói điều đó, anh lại cảm thấy kỳ lạ. Anh thực sự không nghĩ có thể nói với ai trước điều đó.
Yuri, người do dự vì cảm thấy có chút sai trái và xấu hổ, thở dài và buông thõng vai.
“Cách đây không lâu cũng đã như vậy. Thật sự. … … Tôi xin lỗi. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Yuri cúi đầu, chán nản lẩm bẩm một cách thành thật, chỉ nhìn mũi giày của Ling Shinru đang đứng trước mặt và mím môi. Tất cả những điều thảm hại đều bị nhìn thấy. Anh nói cậu ta là người anh thích.
(Hết chương 11)