Raga - Chương 14
Yuri xuống taxi và đứng trước cửa khách sạn. Anh đứng đó một lúc.
Với chiếc băng dày trên đầu, anh mỉm cười và bước vào tiền sảnh khi một người gác cửa quen thuộc đến gần như thể rất ngạc nhiên trong thời gian anh đứng trước cửa khách sạn, nhưng ngay khi đó, anh ta đã dừng bước.
Anh có thể thấy hình ảnh đầu bản thân quấn băng trên khung cửa được lau chùi gọn gàng.
Vết thương không tệ đến thế. Không cần lo lắng nhiều, chỉ là vết bầm tím và vết rách trên da thôi. Có vẻ như vết thương cũng hơi nặng vì mất rất nhiều máu, nhưng sẽ đỡ hơn sau vài ngày bôi thuốc.
Tuy nhiên, vẻ ngoài bị băng bó giống như một lời trách móc, ‘Chính cậu đã gây ra điều này’ nên lúc này anh không muốn xuất hiện trước mặt Ling Shinru. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa anh có thể khiến cậu ta không nhìn thấy vết thương cho đến khi nó lành hoàn toàn, nên cuối cùng thì anh cũng chẳng thể làm gì được.
Yuri đứng trước thang máy một lúc rồi đi ra sân ngoài. Sẽ tốt hơn nếu đợi thêm một thời gian nữa rồi đi vào. Chỉ cần không nghe thấy tin gì từ vệ sĩ mình đã để lại đó, sẽ không có gì phải lo lắng. Nếu nhận được cuộc gọi từ anh ta, anh có thể lên ngay vì ở ngay tầng dưới khách sạn.
“…….”
Có lẽ vì trời nhiều mây nên trong hồ bơi không có ai. Gió mạnh tạo nên những gợn sóng rõ ràng trên mặt nước.
Yuri ngồi trên chiếc ghế dài cạnh hồ bơi. Anh cởi đôi dép đã mang trong lúc vội vã đến bệnh viện và dùng ngón chân vẩy nước. Anh nhớ cảm giác lúc chìm trong nước, nó bao bọc lấy làn da một cách dễ chịu.
Anh không chần chờ lâu.
Yuri cởi áo khoác treo trên băng ghế, sau đó nhảy vào bể bơi chỉ trong một chiếc áo sơ mi và quần. Bấy giờ anh mới biết mình đang ở chốn nào, như anh vẫn luôn nói nó gây bất tiện cho người khác, và khoảnh khắc chạm vào nước, chỉ lúc này anh mới biết mình nhớ nó đến mức nghẹt thở. Thậm chí còn không quan tâm đến vết thương của mình.
Có lẽ điều này không xuất hiện trong đầu anh, có lẽ rất khó khăn. Anh không thể tin được mình lại cần nó đến mức này.
Không giống như thường lệ, quần áo dính vào da khiến anh cảm thấy khó chịu, nhưng anh nhanh chóng quen dần. Cảm giác ngứa ran xuyên qua vết thương nhanh chóng trở nên mờ nhạt. Những gì còn lại là sự yên bình và thoải mái – cảm giác mọi thất vọng và đau đớn đều tan biến và trôi đi.
… … À, đúng rồi. Đây chính là nó. Luôn luôn, một thứ anh ghi tạc trong lòng tự nhiên như hơi thở và thậm chí chưa từng nghĩ đến việc bỏ lỡ nó.
Yuri nhắm mắt lại. Anh cảm thấy những điều phiền lòng đọng lại đang dần tan biến, từng thứ một. Phải. Đã thật khó khăn. Cảm giác tuyệt vời. Chưa bao giờ anh nhận thức rõ ràng mình đã phải trải qua một khoảng thời gian buồn phiền như vậy.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà trái tim đã trở nên nặng trĩu. Quả thực, cậu ta khó có thể thích người khác. Chắc việc đó cũng khó khăn lắm. Có lẽ tình cảm của cậu ta mãnh liệt hơn mình hàng chục lần. Nếu ý thức được tấm lòng khó khăn, nặng trĩu của mình thì gánh nặng mệt mỏi sẽ không thể diễn tả được.
……..
Anh đã nói những điều đó và ước gì mình đã không làm vậy. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu nghẹn xuống suy nghĩ trong lòng và không nói ra những điều tưởng chừng như ở ngay trước mặt sao? Nhưng ngay cả khi quay lại thời điểm đó, Yuri biết mình cũng sẽ nói điều tương tự. Anh tặc lưỡi với chính mình vì không còn lời nào để nói có thể khiến cậu ta cảm thấy bớt tổn thương hơn.
“……..”
Đi lên thôi. Đi lên và nói mình đã đến bệnh viện, rằng mình không thực sự bị thương và báo cho cậu ta tin tức từ Jeong Taeui. Có vẻ như cậu ấy và anh trai đang an toàn ở đó như những vị khách danh dự. Yuri từ từ ngoi lên, nghĩ về cuộc gọi vừa nhận được trên đường trở về từ bệnh viện. Anh kéo cơ thể chìm trong nước của mình lên mặt nước.
Chẳng bao lâu, ở ranh giới nơi nước và không khí gặp nhau, Yuri cảm thấy làn nước chạm vào da mình và thở ra một hơi dài.
Chính khoảng khắc đó.
“Anh điên à?!”
Một giọng nói hét lớn đến mức tưởng chừng như có thể xuyên thủng tai anh vang lên từ một khoảng cách ngắn. Anh giật mình và mở mắt ra.
Một người đàn ông đứng trước hồ bơi như chuẩn bị nhảy xuống nước, tay giữ thang bên bồ, vươn tay ra nửa chừng vào hồ bơi và nắm lấy vai Yuri một cách thô bạo. Và kéo anh ra khỏi nước.
“?…………??”
Yuri, bất chợt bị kéo lên khỏi mặt nước, ngước nhìn người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mình một cách dữ tợn, nửa người ướt sũng. Đây là Ling Shinru, lẽ ra phải đang ở tầng trên của khách sạn. Cậu ta không có lý do gì để ở đây.
“…….., ……….. Cậu muốn xuống bơi à?”
Ling Shinru, người đang nhìn chằm chằm vào Yuri vừa bối rối đặt câu hỏi, “Tôi không thích bơi lội”, cười, “Hư,” như thể đã chết lặng. Thậm chí khuôn mặt cậu ta không xuất hiện một nụ cười nào.
“Cho dù anh cuồng nước và mong ước trở thành thủy nước đến mức nào, anh có điên đến mức đi xuống hồ bơi với cái đầu như vậy không? Nếu máu hòa vào một cái hồ mà mọi người đều bơi, ai sẽ muốn xuống đó? Tại sao anh lại ích kỷ như vậy hả?
Yuri, đang chớp mắt trước những lời anh nói và co rụt vai như thể đã phạm tội, im lặng nhìn cậu ta và lặng lẽ hỏi khi cậu ta ngừng mắng mỏ.
“Cậu lo lắng à?”
“Vâng! Tôi đã lo đó! Tôi đang nhìn từ trên cao và đi xuống nghĩ anh bị điên vì ai đó quấn băng trên đầu và mặc nguyên quần áo rồi nhảy xuống hồ bơi! Tại sao vậy?!”
Yuri im lặng nhìn Ling Shinru, người đang hét lên ngay trước mặt mình, với vẻ mặt khiến anh muốn nhảy xuống nước bất cứ lúc nào. Mặc dù anh nghĩ cậu ta sẽ tức giận nhưng không thể không cười. Thế là anh lặng lẽ nở nụ cười.
“Cảm ơn cậu. Vì đã thật tốt bụng lo cho tôi.”
Ling Shinru định mở miệng, nhưng lời nói dường như bị chặn lại và bối rối nhìn Yuri. Cậu ta kinh ngạc nhìn anh một lúc, rồi khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ.
“Tôi đã nói trước với anh rằng nếu chỉ nghe thấy những từ đó thì đó là sự mỉa mai, nhưng khiến cho nó trở thành một cái gì khác cũng là một tài năng phải không?”
“Ừ, cậu đã nói rồi.”
Yuri nói một cách bình tĩnh và sờ đầu mình. Vết thương khá sâu bên trong lớp băng dày. Có lẽ máu lại chảy ra nữa. Nhưng không đập trúng gì cả nên tất cả những gì phải làm là bôi một ít nước khử trùng và thay băng mới.
“Cậu đã hết giận chưa?”
Khi Yuri lặng lẽ hỏi, Ling Shinru, người đang nhìn anh không bằng lòng, khịt mũi.
“Bây giờ tôi đang nói đến điều đó……”
Cậu ta ngắt giữa câu như thể không cần phải nói gì cả. Nhưng nó rất quan trọng với Yuri. Anh tự hỏi liệu cậu đã khá hơn chút nào sau những lời quá mức thẳng thắn của mình chưa. Ling Shinru không rời mắt khỏi Yuri, người đang im lặng chờ đợi một câu trả lời. Đôi mắt hung dữ và khắc nghiệt thoạt nhìn đã trở nên méo mó.
“Anh Gable. Tôi đang nói nghiêm túc đây, nhưng tôi nghĩ ở đâu đó trong đầu anh hơi có vấn đề. Ở đâu trên thế giới cũng có người nhảy xuống nước ngay khi đầu có mấy mũi khâu, và ở nơi nào lại có người đối xử tốt với kẻ tấn công và hỏi xem cơn giận của hắn ta đã nguôi chưa.”
Cậu nói thêm, “Chắc phải là một kẻ ngốc hay một tên đần,” dường như thực sự nghĩ về Yuri như một tên ngốc hay kẻ ngu.
Nhưng dù cậu ta có nghĩ thế nào đi chăng nữa, Yuri vẫn cảm thấy thoải mái. Đúng vậy, anh cảm thấy như vậy đó.
Dù sao thì Ling Shinru cũng đã thấy Yuri và chạy xuống. Cho dù đó là lo lắng, một chút cảm giác tội lỗi hay bất cứ điều gì, hoặc thậm chí nếu cậu lao xuống ném anh xuống nước. Giống như một món quà bất ngờ, cậu ta đang ở trước mặt Yuri.
Cậu ta không ích kỷ hay xấu xa như anh nghĩ. Mặc dù khía cạnh đó có thể nổi bật trong những tình huống khắc nghiệt, nhưng cậu ta khá đáng yêu. Ít nhất trong tình huống này với Yuri.
Đó là lý do tại sao. Anh mỉm cười, vui vẻ và hạnh phúc. Nhìn thấy nụ cười đó, Ling Shinru khựng lại với vẻ mặt kỳ lạ. Thậm chí còn không biết bản thân thực sự nghĩ người này bị điên hay không. Nhìn đối phương xem.
“Không sao, thật đấy. Không sao đâu, đừng lo âu quá. Xuống nước à? Ở đây sẽ không bị thương đâu.”
Yuri nhìn người kia một lúc. Dù không có bằng chứng nhưng niềm tin của anh vững chắc hơn bất kỳ bằng chứng nào. Anh sẽ không bị nước làm hại. Trên thực tế, đó là nơi thoải mái và dễ chịu hơn trên mặt đất. Bên trong không có đau buồn, chỉ có ấm áp thôi. Giống như nơi anh đã từng ở rất lâu trước đây, trước khi được sinh ra đời.
“Thật tuyệt nếu Ling Shinru có được một nơi như thế này.”
Đột nhiên anh cảm thấy buồn và lẩm bẩm.
Có nước để ngâm mình, sẽ không còn khát hay mệt mỏi nữa.
… … Sẽ thật tuyệt nếu người tên Jeong Taeui kia trở thành nước cho cậu ta.
Nhưng anh không biết đó có phải là thứ chỉ Ling Shinru cần không. Có lẽ có ai đó cần cậu ta hơn Ling Shinru. … … Ừ, có lẽ vậy.
Yuri rời mắt khỏi hồ bơi và quay ra Ling Shinru. Cậu ta đang mang một vẻ mặt rất lạ. Không biết nên tức giận, la hét, mỉa mai hay chỉ thở dài, hay dù điều đó không xảy ra, có như một đứa trẻ đòi ôm lấy và kêu khóc phàn nàn thật bất công, như thể đang lo lắng sẽ như vậy.
Khoảnh khắc Yuri nhìn thấy khuôn mặt đó, không rõ lý do, một ý nghĩ chợt đến với anh.
Không sao đâu. Không có lý do hay cơ sở nào cả nhưng anh cảm thấy như vậy, vững chắc như niềm tin rằng nước không hề gây hại gì cho mình.
“Cậu cũng có thể tìm thấy nó. Bây giờ đến lượt cậu được hạnh phúc. Dù hiện nay gặp trắc trở, luôn vẫn có thể ra khơi tới những nơi rộng lớn hơn”.
Yuri nhấc tay lên và đặt nó lên đầu Ling Shinru. Vì lý do nào đó, hành động tự nhiên đến nỗi anh không nghĩ nó có thể xúc phạm người kia hoặc nó quá tự phụ. Anh có cảm giác như đang vuốt ve một đứa trẻ đang sắp khóc.
Đôi mắt đen ấy nhìn chằm chằm vào Yuri với cái miệng mím chặt trông thật xinh đẹp. Vì vậy, Yuri quay mặt về phía đối phương và vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. Đúng, thập đẹp. Một cách đáng yêu.
Nhưng.
“Nước nhỏ giọt từ tay kìa. Tôi cũng ướt rồi.”
Một âm thanh lẩm bẩm như tiếng thở dài phát ra một cách yếu ớt.
Nhưng ngay cả khi anh trả lời, “Vậy à?” Yuri không bỏ tay ra, và Ling Shinru dù cau mày cũng không tránh đi tay anh.
* * *
Yuri nghĩ một lúc có nên nói với James hay không. Nhưng sự lo lắng đó không kéo dài được lâu. Nếu là chuyện như thế này, nó sẽ nhanh chóng truyền đến tai James ngay cả khi Yuri không nói ra. Không, có lẽ nó đã xảy ra rồi. Anh ấy thường gọi vào buổi sáng, nhưng hôm nay không thấy cuộc gọi nào.
Anh có cảm giác ngay lúc này James la hét và tự giật tóc ở đâu đó.
Yuri nhìn xuống và xoa cằm trầm ngâm, nhưng cuối cùng quyết định không nhấc ống nghe lên. Trong trường hợp này, Yuri đã từng chứng kiến và trải qua nhiều trường hợp hành động vội vàng chỉ gây lãng phí tiền bạc.
Hơn nữa, điều khiến anh bận tâm trong tình huống này không phải là James. Điều anh quan tâm hơn là có nên báo cáo tình trạng này hay không.
“Sao nãy giờ anh cứ ngồi trước điện thoại thế?”
Theo dấu hiệu cửa mở, có một giọng nói lại gần.
Yuri chỉ hơi quay đầu lại nhìn về phía đó, vừa khoanh tay lại vừa xoa cằm. Chắc hẳn vừa đi tắm, Ling Shinru chỉ mặc một chiếc áo choàng và dùng khăn lau mái tóc ướt. Cậu ta tháo miếng che mắt ra, than phiền nó rất khó chịu, dáng đi vốn hơi khập khiễng cho đến tuần trước giờ đã bình thường, nên nhìn từ góc độ này, cậu ta không khác gì những người khác.
Nếu không nói ra thì sẽ không ai biết một bên mắt đen láy, lấp lánh như một con cáo con, đã không còn thị lực. Đôi khi, khi tôi nhặt một đồ vật lên, chuyển động của tôi chậm lại một chút, có lẽ vì tôi khó theo dõi khoảng cách.
Đôi mắt long lanh tinh nghịch, khuôn mặt hoạt bát đáng yêu, phong thái nhẹ nhàng nhưng điềm tĩnh, tất cả đều giống như trước khi bị thương. Không, ngược lại, có lúc còn có vẻ ổn định hơn trước. Đến nỗi anh không còn phải nhìn cậu ta với ánh mắt lo lắng nữa.
Cậu đã ổn không. Yuri thầm nghĩ.
Vẫn có những lúc vẻ mặt của cậu ta cứng lại trong giây lát khi những vấn đề liên quan được đưa ra làm chủ đề, nhưng rõ ràng đã lấy lại bình tĩnh so với trước, như thể đã nhìn rõ thực tế và chấp nhận nó.
“……..”
Nhưng vẫn có những điều anh không muốn nói với cậu ta. Ví dụ như bây giờ.
“Anh đang đợi cái gì à? Vậy tại sao không gọi thẳng? Chà, trừ khi cố tình không gọi điện vì đang chơi kéo co với người yêu”.
“Chơi kéo co… …. Tôi không làm điều đó.”
“Anh có người yêu chưa?”
Bây giờ là một chút nhạo báng xen vào câu hỏi.
“Tôi không mong đợi một cuộc giằng co từ anh Gable,” Ling Shinru nói, bình tĩnh đi ngang qua và lấy nước chanh từ minibar ra. Trong lời nói đó còn có chút giễu cợt.
Yuri hơi khó chịu vì có cảm giác đang nói mình như một người không có khả năng hẹn hò, nhưng điều cậu ta nói không hề sai, hơn nữa, đó là một chủ đề hoàn toàn tách biệt với chủ đề anh đang lo lắng có nên hay không. Cậu ta nói đùa về mình nên anh thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Giờ nghĩ lại, tôi nhận được cuộc gọi từ Ling Tangyun khi cậu ta đang tắm. Ông ấy nói tuần tới sẽ đến Đức.”
“Đại ca? Đến thì để làm gì? Nếu vì tôi, tôi bảo anh ấy đừng đến rồi. Rách việc.”
Ling Shinru vẫy tay và ngồi phịch xuống ghế sofa. Nhấp một ngụm nước trái cây trong khi thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ và nói nhỏ: “Dù sao thì tuần sau tôi cũng sẽ không còn ở Đức.” Yuri ném cho cậu một cái nhìn khó hiểu.
Tình trạng của Ling Shinru gần như đã hoàn toàn bình phục, mặc dù vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra. Sẽ phải đến trung tâm phục hồi chức năng cho bên mắt bị thương một thời gian, có thể rất lâu, nhưng ngoài ra, cậu ta phải ghé bệnh viện vài lần nữa thôi và sẽ không phải đi nữa. Nhưng mà.
“Cậu sẽ đi đâu?”
Yuri quay sang Ling Shinru và hỏi. Bây giờ không còn lý do gì để ngăn cản khi cơ thể cậu ta gần như đã hồi phục hoàn toàn, cho dù có quay trở lại Trung Quốc, nơi gia đình cậu ta sống, bay đến Seringae hay bất cứ nơi nào khác. Nhưng điều đó khiến anh khó chịu khi nói như vậy vào lúc này. Anh nhìn Ling Shinru với đôi mắt nheo lại gần như đang mỉm cười, và ngay sau đó một nụ cười xuất hiện trên môi. “Sao anh hỏi vậy?” Cậu ta mở miệng.
“Anh trở lại Đức, vậy tôi sẽ đi đâu?”
Sau khi nghe thấy lời nhận xét mỉa mai, Yuri im lặng.
“…….”
Ling Shinru nhìn Yuri im lặng một lúc mà không nói gì, như thể điều đó thật buồn cười. Trong mắt hiện lên vẻ gắt gỏng, như thể đang trách Yuri vì không trả lời.
Cậu đã biết không?
Đêm qua khi Yuri nhận được tin Riegrow đã về Đức thì đã muộn. Nói chính xác thì anh ta vẫn chưa về đến Đức. Tin tức cho biết anh ta đã mua một vé từ Dar es Salaam đến Frankfurt. Và vài giờ sau, có tin về người đón anh ta ở sân bay là ai.
“Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Tôi cũng có một số đầu mối. Tôi cũng nghe nói hắn đã liên lạc với đội đặc nhiệm cũ của T&R.”
“…. Được rồi.”
“Nhưng mà. Nếu anh có bất kỳ thông tin hữu ích nào khác, vui lòng cho tôi biết.”
“…………”
Yuri quay lưng lại với chiếc điện thoại. Không còn phải chờ điện thoại nữa.
Anh không có gì để giấu nữa. Ling Shinru đã nghe được tất cả những tin tức cần nghe. Không cần phải thông báo với James. Sau khi vị trí của Jeong Taeyi được xác nhận, Riegrow bay về Đức ngay lập tức. Và đã liên hẹ với những đồng nghiệp cũ của mình, một nhóm có quá khứ khá tệ với T&R.
Điều đó có nghĩa là gì, những ai biết họ và có đầu óc đều biết. Điều này có nghĩa là dù có làm gì thì tai nạn sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra.
“Tội nghiệp anh Miller,” Ling Shinru lẩm bẩm, thở dài với chút tiếc nuối. Ngay cả khi gật đầu đồng ý, Yuri vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt của Ling Shinru. Đối phương mỉm cười thản nhiên và không có vẻ gì là tức giận hay bất ổn, nhưng Yuri vẫn im lặng không rời mắt khỏi cậu ta.
Nhìn Yuri như vậy, Ling Shinru cười vui vẻ.
“Nó giống như việc nhẹ nhàng chà mặt một người bằng một chiếc bàn chải mềm. Tôi đang tự hỏi liệu có để lại vết bụi nào không.”
“Tôi xin lỗi nếu đã làm cậu khó chịu.”
“Không. Nó tốt hơn tôi nghĩ. Không phải ngày một ngày hai mà anh Gable lại nhìn tôi như vậy.”
Ling Shinru nhẹ nhàng vẫy tay và uống nước trái cây. Có một sự im lặng bao trùm khoảnh khắc này. Thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy âm thanh bình tĩnh nhấm nháp nước trái cây. Yuri không cách nào biết được người kia đang nghĩ gì. Nhưng bây giờ, nhìn thấy cậu ta là người hiếm khi buông tha người mình khiến anh yên tâm phần nào.
“Vết thương của anh thế nào rồi?”
Ling Shinru, người đang uống nước trái cây và nhìn Yuri một cách trầm tư, đột nhiên hỏi. Yuri hơi nhướng mày rồi lắc đầu.
“Không sao cả.”
Vết sẹo sẽ vẫn còn, nhưng sẽ không thể nhìn thấy được vì dù sao tóc anh cũng sẽ che khuất. Yuri dường như cũng ổn và không có bất kỳ đau đớn nào. Đôi khi, trong lúc vô thức chải tóc, anh lại chạm vào vết thương và chỉ thấy nhói một chút.
“Hmm, tôi hiểu rồi,” Ling Shinru đặt chai nước trái cây đã hết xuống bàn. Tiếng thủy tinh chạm nhau rất nhỏ. Ling Shinru ngồi thẳng, đặt hai tay đan vào lên đầu gối và nhìn thẳng vào Yuri.
Yuri, người vẫn ngồi đúng tư thế đó ngay từ đầu, đối mặt với đối phương. Suy nghĩ cậu ta sẽ nói gì.
“Sẽ là phải lẽ nếu đợi cho đến khi mọi thứ lành lại trước khi rời đi, nhưng tôi không đủ khả năng để làm đến mức đó.”
À, thực sự. Có vẻ như thứ gì đó như thế sẽ được nói ra. Yuri gật đầu, không nói gì. Nó có nghĩa là không sao cả và cũng có nghĩa là đừng lo lắng.
Ling Shinru nhìn Yuri và nói với ý cười trong mắt. Giọng nói dường như đã dịu đi một chút.
“Xin hãy tìm một chuyến bay cho tôi. Ngày kia tôi sẽ tới Dar es Salaam. Tôi phải đi đón Taeil hyung.”
Yuri cười cay đắng khi Ling Shinru nói thêm, “Tôi sẽ không dùng đến thuốc.” Và anh chậm rãi gật đầu.
“Tôi sẽ tìm hiểu. Cậu định đi một mình?”
“Người trong nhà tôi sẽ đến giúp đỡ. Chúng tôi sẽ gặp nhau ở Dar es Salaam.”
Trong trường hợp đó, sẽ ổn thôi nếu không cần phải tìm riêng vé, Yuri lẩm bẩm. Ling Shinru nói thêm, như thể vừa nhớ ra, “À, thêm nữa.”
“Anh không cần phải lo, tôi sẽ nói với đại ca, người đã bảo anh Gable trông chừng tôi. … … Anh đã vất vả nhiều rồi.”
Ling Shinru lịch sự gập người và cúi đầu.
Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, cậu chân thành nói lời ‘cảm ơn’ với Yuri. Bất chấp sự oán giận, bất mãn hay những ký ức cay đắng đã có với Yuri, cậu vẫn biết ơn.
Khi nhận được lời cảm tạ, Yuri biết đã đến lúc phải tạm biệt. Nó đến thật đúng lúc, không sớm cũng không muộn hơn dự kiến. Một cuộc chia ly yên tĩnh và thanh thản, may mắn thay nó đã không diễn ra theo cách tồi tệ nhất.
Anh mừng vì mình không chỉ còn lại những ký ức tồi tệ.
Yuri cũng cúi đầu về phía đối phương. Để hết sự chân thành của mình vào những lời ngắn gọn: “Là tôi phải cảm ơn mới phải”.
Cả hai không nói gì trong một lúc. Trong sự im lặng ngắn ngủi nhưng yên bình, như thể họ đang suy ngẫm về khoảng thời gian bên nhau. Đối với Ling Shinru, đó là khoảng thời gian đau đớn và thống khổ hơn bất kỳ lúc nào khác trong cuộc đời, còn đối với Yuri, đó là khoảng thời gian mà anh sẽ không bao giờ quên.
Cuối cùng, Yuri đứng dậy.
“Chúng ta có thể biết liệu chuyến bay có đến vào ngày mốt hay không vào buổi tối theo giờ địa phương, phải không?”
Ngày mốt, không còn nhiều thời gian nữa. Không chỉ cần đặt một chuyến bay. Có vô số việc phải làm để kết thúc nhiệm vụ ở đây.
“A… … ”
Lúc đó, Ling Shinru mở miệng như muốn nói điều gì đó. Yuri, đang định quay lại, tò mò nhìn cậu. Ling Shinru bình tĩnh nhìn Yuri một lúc, người chờ đợi mình nói gì, nhưng lại chậm rãi lắc đầu.
“Không. Xin hãy hỗ trợ tôi.”
Sau khi nhìn chằm chằm vào Ling Shinru, đang mỉm cười xinh đẹp và vẫy tay, Yuri gật đầu. Và với tất cả sự chân thành của mình, anh đã cất lời cuối cùng.
“Chúc may mắn.”
Đó là một kết thúc yên bình.
* * *
Kyle không hề do dự trong quyết định của mình, và vì điều này mà James một lần nữa đánh mất cơ hội từ chức.
Theo một nhân chứng, khi sự việc xảy ra, ngay khi James biết tin, anh như chết đứng như cây cột khoảng 5 giây và suy sụp. Tuy nhiên, sau khoảng 5 giây, anh cúi đầu xuống và dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ, nhưng sau đó đứng dậy với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
‘Thời gian này.’
Người ta nói rằng bước đi của anh ấy khi đi tìm Kyle trong khi lẩm bẩm như vậy rất sảng khoái và nhẹ nhàng, thoạt nhìn anh ấy dường như đang tràn ngập niềm vui.
Tuy nhiên.
Điều khiến James cảm thấy thất vọng.
Sau khi nghe được tin tức, Kyle đã đưa ra một quyết định đơn giản mà không hề thay đổi sắc mặt.
‘Để kệ nó. Nếu trong trường hợp xấu nhất, còn gì tệ hơn án tử hình?’
Đó chỉ là khi nó bị bắt dễ dàng, anh nói, thản nhiên ném xuống bàn bản fax báo tin chính em trai mình đã gây ra vụ đánh bom ở Riyadh chỉ vài chục phút trước.
James, người nhất thời không nói nên lời và im lặng một cách khác thường, nhìn Kyle một lúc.
‘… … , Sau đó.’
‘Thiệt hại quá lớn để che đậy như nó chưa từng xảy ra. Nó sẽ tự lo việc đó. Chà, nếu họ tình cờ đến nhà tôi, tôi đoán sẽ bảo vệ họ.’
‘Dù sao đi nữa, hãy cho tôi biết nếu tình hình có bất kỳ thay đổi nào,’ Kyle nói và dường như muốn kết thúc câu chuyện ở đó. Sau đó, đột nhiên, anh nhìn James với vẻ mặt lạnh lùng và nhìn đối phương đang trong trạng thái bàng hoàng, rồi thở dài một hơi.
‘Dù sao thì, thằng này làm cái quái gì vậy? Nó đã gây ra tai nạn như vậy và làm tôi lo sốt vó. Chắc hẳn anh rất lo ngại việc này, xét theo sắc mặt không tốt của anh. Đừng lo lắng quá. Anh chàng này sẽ tự mình sống sót dù có ném nó đi đâu, vì vậy không cần lo lắng nó bị thương à? Anh biết tôi quan tâm và tin tưởng anh đến mức nào phải không James? Tôi thực sự coi anh như một trong những thành viên trong gia đình mình.’
Vì lý do nào đó, chủ đề dường như dần dần thay đổi khi chúng đi xa hơn, nhưng James không nói gì cả. Dù sao thì cũng không thể mỉa mai khi em trai sếp đang lâm vào hoàn cảnh nghiêm trọng và phải tự xoay sở, hơn nữa, anh ta còn không giao cho James thêm nhiệm vụ nặng nề nào nữa.
Kyle thở dài và hạ ánh mắt xuống bàn tay đang nắm chặt của James như thể cuối cùng đã nhận ra điều đó.
‘Nhưng James, cái gì ở trong tay trái của anh thế? Chắc chắn đó không phải là một lá đơn từ chức đâu nhỉ?’
‘……’
‘Tại sao anh làm thế? Gần đây tôi làm điều gì sai với anh sao? Một vấn đề mới của gia đình mà tôi không hề biết đang gây rắc rối và khiến anh lo lắng sao… … ? Cứ nói cho tôi bất cứ điều gì và tôi sẽ sửa chữa nó!’
Và James đã vò nát lá đơn từ chức mà anh đã định ném vào mặt Kyle ngay lúc anh ta nói, ‘Tôi sẽ phải cố gắng che đậy nó bằng cách nào đó.’ Anh trừng mắt đầy đe dọa nhìn kẻ mang vẻ ngoài như ma quái này đang bám lấy anh với khuôn mặt đáng thương và ngây thơ. Mục đích đã không đạt được.
“… … Anh đã thử đốt một cuốn sách chưa?”
Yuri vừa hỏi vừa nhấm nháp cà phê trước mặt James đang cau mày và vẻ mặt nghiêm nghị. Câu trả lời đáp lại cũng lạnh lùng như biểu cảm trên mặt.
“Tôi đã thử đốt nó.”
“Nhưng anh không bị sa thải?”
“Một tang lễ được tổ chức bằng cách đốt lá đơn từ chức của tôi ngay tại chỗ sách bị đốt.”
Anh ta đã khóc và nói với cuốn sách, ‘Vĩnh biệt. Hãy đến chủ nhân tốt bụng của cậu ở thế giới tiếp theo.” Anh ta nói vĩnh biệt, và James kinh ngạc nói đó là một điều kinh hoàng mà anh không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.
“Tôi hiểu rồi,” Yuri lặng lẽ lắc đầu và tự nhủ rằng làm như vậy cũng không có tác dụng và sẽ không bao giờ có một ngày trong đời mà đơn từ chức của James được chấp nhận.
Nhưng Kyle đã có một lựa chọn rất đúng đắn. Dù là bây giờ hay tương lai, dù sự vụ nào bị gây ra, chúng ta cũng không được bỏ rơi đôi bàn tay vĩ đại này để giúp đỡ người em còn lâu mới có thể giúp đỡ được em mình. Đúng vậy, ngay cả bây giờ, ngay khi Ilye Riegrow bị truy nã quốc tế vì tội khủng bố, James là người giỏi nhất phản ứng chính xác và triệt để trước làn sóng liên lạc từ khắp nơi trên thế giới.
Sự việc đã được công bố cách đây vài ngày.
Mặc dù đây là một ngành mà tin tức được truyền đi sớm đến mức có thể, nói rằng tình hình đã kết thúc vào thời điểm nó được truyền ra, nhưng tình hình trong văn phòng vẫn hỗn loạn dù đã vài ngày trôi qua kể từ khi tin tức được phát sóng trên truyền thông.
Trong 120 phút để Yuri đến văn phòng và hoàn tất các thủ tục giấy tờ cuối cùng cho việc hết hạn hợp đồng, James chỉ buông điện thoại nhiều nhất trong chưa đầy một hoặc hai phút. Và ngay khi kim đồng hồ chỉ đúng buổi trưa, James cúp điện thoại trong văn phòng. Cùng lúc đó, điện thoại của ban thư ký ngoài cửa bắt đầu đổ chuông, nhưng bên trong văn phòng lại trở nên yên tĩnh, dù chỉ là tạm thời. (Nhưng Yuri có thể cược mọi thứ rằng chẳng bao lâu nữa điện thoại di động cá nhân của James sẽ đổ chuông.)
“Như cậu có thể thấy, với tình hình như thế này, có vẻ như việc đi ăn cùng nhau sẽ rất khó. Tôi xin lỗi vì đã gọi cậu đi ăn trưa với tôi.”
James liếc nhìn bản fax dài vô tận và thở dài. Yuri thản nhiên lắc đầu. Dù sao thì anh cũng nghĩ bữa ăn trưa này không diễn ra được.
“Không. Tôi cũng đến vì có một số việc phải xử lý. … … Được rồi, nốt thủ tục này, hợp đồng này đã được hoàn thành một cách an toàn. Tất cả các vấn đề đặc biệt cũng được xử lý rồi. Anh xong chưa?”
Yuri đã hoàn thành hợp đồng đúng như thỏa thuận đã ký ban đầu, liếc xem nhanh bản xác nhận và đưa lại cho James. Anh ấy liếc nhìn xác nhận mà không nhìn, nhưng chắc chắn đã xem kỹ từng chữ không bỏ sót một chỗ nào. James nói, “Được rồi,” và kẹp tờ giấy vào tập hồ sơ.
“Làm thế nào tôi có thể khiến cậu gia hạn hợp đồng của mình nhỉ? Tôi đã chuẩn bị tài liệu rồi, nhưng tại sao cậu không ký luôn khi còn ở đây nhỉ?”
“Cái này──, … … Đầu tiên, tôi sẽ nghỉ ngơi một hoặc hai tuần. Tôi có cảm giác như nếu gia hạn hợp đồng ngay bây giờ, Kyle sẽ gửi tôi đến Riyadh ngay lập tức.”
Dù Kyle có giơ tay nói sẽ không liên quan đến vụ đánh bom của Rick đến mức nào, Kyle cũng không thể bỏ qua tình huống khi mọi người đều biết về mối quan hệ giữa T&R và Rick. Chỉ cần nhìn vào tình huống này anh có thể biết tai anh ấy đang ong ong vì tiếng điện thoại và cảnh tượng người ta bận rộn tấp nập ở đây, như thể một tổ ong vừa bị tấn công.
Nếu có nhân lực nào có thể sử dụng được thì phải triển khai ngay và dập tắt các tình huống khẩn cấp. Trong tình huống này, tuyệt đối không đời nào Yuri có thể nhàn rỗi được. Yuri, một người đàn ông tài năng và khôn ngoan, biết rất rõ điều này, và đã vừa ký vào thủ tục ‘hết hạn hợp đồng’, anh muốn nghỉ ngơi ít nhất vài ngày.
“Tôi xin lỗi, nhưng anh sẽ phải chịu đựng một mình trong vài ngày, James. Tôi sẽ nghỉ ngơi một chút.”
Khi Yuri tự tin khẳng định với vẻ mặt thờ ơ, James nghiến răng xé tờ giấy fax.
“Đúng vậy, hợp đồng này sẽ kéo dài suốt đời.”
“Anh biết tôi không ký hợp đồng trọn đời. Xin hãy chuẩn bị hợp đồng một năm như mọi khi nhé.”
(Hết chương 14)