Raga - Chương 25.1
Yuri thở ra từng ngụm không khí trong phổi và nhìn những bong bóng đang nhảy múa. Cứ như vậy, anh phun ra một hơi cuối cùng còn sót lại trong phổi, chỉ khi nhìn thấy bọt khí nổi lên trên mặt nước, anh mới chậm rãi dừng lại.
Yuri trồi lên.
…A. Muốn ra biển quá.
Vào mùa lạnh chỉ có thể ở bể bơi trong nhà, anh luôn nhớ biển vô cùng. Thứ nước nặng, mát, có vị mặn khi một hoặc hai giọt thấm vào môi.
Từ mùa đông đến mùa xuân, nếu không đi đến vùng biển phía nam xa xôi thì không thể xuống biển được. Không thể xuống nước vào mùa đông vì thời tiết bên ngoài quá lạnh, còn vào mùa xuân lại cũng không thể vì nhiệt độ dưới nước lạnh hơn mùa đông.
Vì thế, vào cuối mùa xuân, anh không thể chịu nổi nữa nên đã bay đến Nam Thái Bình Dương, và vào những lúc công việc quá bận rộn và thậm chí không có thời gian rảnh, đôi khi anh đã thử thêm muối vào nước và nhấp vài giọt. (Bắt gặp Yuri như vậy, James đưa cho anh một tấm danh thiếp từ một bác sĩ tâm lý nổi tiếng với vẻ mặt rất nghiêm túc.)
‘Không ai sống trên một hòn đảo nhiệt đới được bao quanh bởi những rạn san hô xinh đẹp sẽ thuê mình sao… ?’
Có một lần, đến lúc gia hạn hợp đồng với T&R, Yuri, người đang nhìn chằm chằm vào hợp đồng, thở dài và lẩm bẩm, còn James thì liếc nhìn anh với đôi mắt trắng dã và lạnh lùng nói.
‘Ồ, chưa biết được đâu. Có những người trên khắp thế giới thầm muốn biết những điều mà người khác không biết, nên sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu một trong những người đó là một gã giàu có sở hữu một hòn đảo tư nhân ở Nam Thái Bình Dương. Cho dù gã đó có thuê cậu hay không, và ngay cả khi thật sự ký hợp đồng với cậu, liệu ông ta có để nhân viên của mình bơi vòng quanh hòn đảo của bản thân và vui chơi hay không lại là một câu hỏi hoàn toàn khác đấy.’
‘James. Thấy anh châm chọc người khác, cuộc sống dạo này chắc phải buồn phiền lắm.’
‘Chỉ biết nói những điều vô nghĩa! Hãy ngừng nói linh tinh và đặt bút ký vào hợp đồng đi!’
James la hét ầm ĩ, còn trong khi đó, Kyle đang chạy quanh và làm náo loạn về việc bị lừa tại một nhà đấu giá sách cũ thì James lại quát đòi giao ra cuốn sách anh đã giành được nhờ số tiền bỏ ra rất hậu hĩnh.
Anh đang ở trong một tâm trạng rất tồi tệ. Yuri đặt bút ký mà không nói bất cứ gì nữa, và James đóng dấu vào đó, hoàn thành việc gia hạn hợp đồng thêm một năm nữa.
‘Nếu một người như vậy xuất hiện muốn thuê tôi, hy vọng anh sẽ giới thiệu cho tôi. Nếu là người như vậy, tôi sẽ ký hợp đồng trọn đời.’
‘Thay vào đó, hãy tìm một cuốn sách quý giá còn một bản duy nhất trên thế giới, dù cậu ở đâu thì hãy yêu cầu Kyle đổi nó lấy một hòn đảo. Như vậy sẽ nhanh hơn.”
Đáp lại câu trả lời lạnh lùng của James, Yuri gật đầu thật mạnh, đáp lại: “Tôi hiểu rồi.”
Tuy nhiên, sau đó, chuyện như vậy đã không xảy ra, và không thể nào một người ngoài cuộc như Yuri có thể kiếm được cuốn sách mà ngay cả Kyle, cũng không thể tìm ra được. Cứ đến mỗi mùa xuân, Yuri lại nhớ biển.
Dù bây giờ mùa đông lạnh lẽo đã qua nhưng anh vẫn phải chờ thêm một thời gian nữa mới được xuống biển. Nhưng trên hết, hiện tại, anh đang bị ràng buộc bởi một bản hợp đồng khác và không thể di chuyển theo ý muốn.
Yuri nổi lên mặt nước theo những bong bóng khí nổi lên phía trên và hít một hơi thật sâu. Rất đáng tiếc, ngâm mình dưới nước đến lúc hết hơi thì thôi, anh lại phải nổi lên để hô hấp lấy dưỡng khí.
Nhưng ngay cả lúc ở trong bể bơi trong nhà, anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Khi anh cảm thấy chán nản, điều tốt nhất nên làm là ngừng nghĩ về những thứ xa hoa như bãi biển nhiệt đới và chỉ ngâm mình trong bể bơi trong nhà gần đó.
“Thật giỏi, 2 phút 30 giây.”
Trước mặt Yuri, người đang lau nước đọng trên lông mi và đang thấm vào mắt, một giọng nói ngưỡng mộ vang lên. Khi đang vuốt tóc khỏi trán, anh thấy Ling Shinru đang ngồi trên lan can, hai chân khua khoắng trong nước.
“Anh có thể lặn dưới nước được bao lâu?”
“À. Chỉ được hơn 3 phút một chút thôi, nhưng tôi không chắc có thể lâu hơn thế. Không thể theo dõi thời gian khi ở dưới nước.”
Nhưng có lẽ lâu hơn thế sẽ hơi khó, Ling Shinru dường như đã nghe thấy Yuri nói thêm, “3 phút.” Cậu ta nhướng mày.
“Thật không thể tin được. Khi nín thở trong một phút, mắt tôi sẽ tối sầm lại. Tôi sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được quá 3 phút. … … Tôi không biết lúc đó đã trôi qua bao lâu rồi.”
Yuri tò mò nhìn cậu ta khi đối phương đang nhìn vào không trung như thể đang hồi tưởng về một kỷ niệm đã qua. Sau khi nhận ra ánh mắt của Yuri, Ling Shinru nhún vai một cách thờ ơ.
“Tôi nghĩ trước đây mình đã nói điều đó rồi. Tôi suýt chết đuối ở biển một lần.”
“… … À, vâng……”
Yuri vô thức trợn to mắt nhìn cậu ta rồi quay đi. Nếu đã có thể chuẩn bị từ trước, anh có thể giữ bộ mặt không thay đổi trong hầu hết mọi tình huống, nhưng lại ứng biến kém trước một đòn tấn công không báo trước như thế này.
“Tôi bị dòng nước cuốn trôi và không thể kiểm soát được cơ thể.
Không thể cử động thân thể, không thể thở và vì muốn sống nên tôi đã rất sợ.
Tuy nhiên, tôi vẫn tỉnh táo trong một thời gian khá dài và cảm thấy đau đớn, nhưng tôi không biết thời gian thực sự đã trôi qua bao lâu.”
Đối với Ling Shinru, người đang lẩm bẩm rằng cảm giác như nó kéo dài hàng chục phút, Yuri chỉ tự nhủ, ‘Cậu cũng có thể chịu đựng được trong ba phút.’
“Nhưng mà, … … Không phải lúc đó cậu nói có người đã cứu cậu sao? Không phải cậu Ling Shinru nói người kia đã ở bên cạnh lúc cậu đang lịm đi sao?”
Yuri im lặng một lúc rồi lặng lẽ hỏi. Ling Shinru gật đầu và nói: “Đúng vậy.” Tuy nhiên, khi cậu ta gật đầu, giữa hai lông mày lại xuất hiện một nếp nhăn, như thể đang nhớ lại một kỷ niệm khó chịu.
“Vậy thì cậu không cảm thấy bớt sợ hãi hơn, rằng mình sẽ không chết ngay cả khi bất tỉnh đi như thế sao?”
“Tôi không có cảm giác như mình sắp chết. Như anh Gable đã nói, tôi nghĩ mình sẽ sống sót ngay cả khi lịm đi như thế này. Tuy nhiên…”
Một tia khó chịu lóe lên trong mắt Ling Shinru, cùng với sự tức giận.
“Anh có biết cảm giác khó chịu thế nào khi có người ở ngay bên cạnh nhìn tôi vùng vẫy dưới nước, chờ tôi bất tỉnh không?”
“… … Tôi không nhất thiết muốn đứng về phía nào, nhưng nếu tôi bào chữa cho người kia, tôi sẽ nói rằng khi cứu người chết đuối, nên tiếp cận hết sức thận trọng trừ khi cậu có đủ tự tin. Dù là một đứa trẻ nhỏ, nếu dùng hết sức bám víu vì sợ hãi, kéo một thanh niên khỏe mạnh xuống cùng mình như một con quỷ nước cũng không khó đâu.”
Yuri đang giả vờ trung lập và bí mật bào chữa cho mình của quá khứ, nhưng giọng của Ling Shinru lại đanh lại khi đáp lời, “Tôi biết điều đó.”
“Vấn đề là cái gì đó khác hơn thế. Anh có biết lúc đó hắn ta nhìn tôi như thế nào không? Hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt say sưa khi tôi dần ngất đi và quằn quại trong đau đớn. Ngay cả khi ý thức đang mờ dần, tôi vẫn có thể thấy rõ điều đó. Cho dù có quên hết mọi thứ thì tôi cũng không bao giờ quên được đôi mắt ấy.”
Ling Shinru khịt mũi lạnh lùng và tuôn ra một tràng. Còn Yuri thì giữ im lặng và đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Bằng cách nào đó, màu sắc dường như đang rút cạn khỏi mặt anh. Anh nhớ lại bản thân mình lúc đó đã làm gì.
“Hắn ta là kẻ biến thái, tồi tệ nhất khi nhìn một đứa trẻ đang vật lộn trong đau đớn một cách say mê như vậy. Anh không bao giờ tưởng tượng được đâu. Có lẽ hắn ta là loại người thích thú bóp cổ người khác đến chết.”
Anh thực sự rất muốn bào chữa cho bản thân bằng cách nói không phải vậy, nhưng không thể mở miệng ra. Vì vậy, Yuri tránh nhìn vào mắt đối phương và nói, “Vậy à…” Chỉ lẩm bẩm với một giọng nhỏ đến không thể nghe được.
Khi nghĩ lại chuyện đó, Ling Shinru lại nổi giận và trừng mắt nhìn vào khoảng không với biểu cảm dữ tợn. Ánh mắt thật đáng sợ, như thể anh chàng ngày xưa đó đang lơ lửng trên không trung.
“Sau đó tôi ghét nó. Những đôi mắt nhìn tôi đầy mê đắm và nói rằng họ thích tôi.”
Yuri thực sự không có gì để nói nữa. Anh đã tổn thương cậu ta mà không hề hay biết. Dù có mười cái miệng cũng không có gì để nói.
Dù sao thì nó cũng có ích. Suy nghĩ mà anh ấp ủ bấy lâu nay đã tan thành từng mảnh và văng tung tóe.
“Tôi thực sự ghét xuống nước. Thay vì việc suýt chết đuối, tôi ghét điều đó hơn vì ký ức đó khiến tôi run rẩy.”
Thậm chí, chính anh là người đã khiến người này phải rời xa biển yên bình và ấm cúng. Yuri không nói nên lời và nhìn đi chỗ khác. Đột nhiên, Ling Shinru nhìn Yuri bằng ánh mắt thoải mái, đã che giấu sự tức giận của mình.
“Nhưng nhờ có anh Gable mà tôi đã có thể bơi trở lại nên đó là điều tốt. Cảm ơn anh.”
Chính Ling Shinru là người mỉm cười rạng rỡ, bày tỏ lòng biết ơn của mình với Yuri. “Không có gì đâu… …” Chỉ có Yuri mới biết câu trả lời đó không phải là sự khiêm tốn.
Anh nghĩ đó là một chủ đề rất nghiêm túc. Mặc dù Ling Shinru đang nhẹ nhàng nói về một chuyện trong quá khứ xa xôi, nhưng vì lý do nào đó, trái tim của Yuri lại nặng trĩu. Vì vậy, anh rời mắt khỏi cậu ta và lặn xuống nước.
Khi sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, Ling Shinru, may mắn thay, dường như đã bị phân tâm bởi một chuyện gì khác và nhìn Yuri.
“Nhân tiện, nước có thích không? Từ những gì tôi thấy trước đó, có vẻ như anh không di chuyển nhiều hơn những lần khác.”
Nghe cậu ta nói thêm, “Đáng lẽ anh nên nghỉ ngơi một ngày,” Yuri thầm nghĩ chủ đề này cũng không mấy thoải mái.
Đấy là lần đầu tiên anh xuống nước trong mấy ngày này. Chắc khoảng bốn hoặc năm ngày. Mặc dù ở gần nước nhưng có vẻ như đây là lần đầu tiên anh không thể xuống bơi được trong nhiều ngày. Tuy nhiên, anh vẫn ngâm người trong bồn tắm một lúc lâu.
Anh không thể xuống bơi được nên đã phải làm vậy. Cho dù luôn cảm thấy cực kỳ khoan khoái khi ở trong nước, lần này anh nửa đùa nửa thật cho rằng nếu xuống nước trong tình trạng này, anh có thể sẽ bị chết đuối.
Yuri chưa bao giờ nghĩ rằng quan hệ tình dục với một người đàn ông lại trở thành một gánh nặng cho cơ thể mình đến vậy. Khi tỉnh lại lần đầu anh bắt đầu cảm thấy uể oải, anh đã nghĩ mình sẽ dậy được, nhưng ngay cả sau khi chợp mắt một lúc, anh vẫn không thể cử động được. Không, khi tỉnh dậy một lần nữa, anh càng cảm thấy buồn ngủ hơn. Thậm chí còn bị sốt do cơn đau cơ kỳ lạ.
Nó kéo dài gần một ngày rưỡi và thêm một ngày nữa anh không thể rời khỏi nhà. Sau đó, anh đã có thể cử động được một chút, nhưng không chắc mình có thể bơi an toàn trong nước hay không nên anh chỉ có thể ủ rũ lăn lộn trong bồn tắm.
‘Anh Gable, anh yếu đến mức đáng ngạc nhiên đấy. Anh đã cố tình cứ nằm ra như thế này phải không?’
Khi Ling Shinru sửng sốt lẩm bẩm: “Thật ngạc nhiên khi có một người tập thể dục hàng ngày”, Yuri, người luôn yêu quý Ling Shinru với một thứ tình cảm điềm tĩnh và dịu dàng, lần đầu tiên nói thẳng: “Nếu cậu nghĩ điều đó thật đáng ngạc nhiên, sau đó hãy chỉ làm hai lần thôi.” Một ý nghĩ dữ dội chợt đến với anh: ‘Việc nằm dưới có thể mang lại cảm giác sảng khoái đến bất ngờ.’
Tuy nhiên, cơn giận đột ngột dâng lên không tồn tại được lâu và biến mất như tuyết tan đi mất.
Mặc dù Ling Shinru không bẩm sinh sở hữu khả năng kiềm chế những cảm xúc tiêu cực và mãnh liệt như những cơn tức giận trong thời gian dài, nhưng dù đưa ra những lời nhận xét mỉa mai nhưng cậu ta vẫn chăm sóc Yuri rất chu đáo.
‘Thật là, nên làm gì nếu anh cứ bị bệnh thế này?’
Những lời cậu ta lẩm bẩm trong khi tặc lưỡi có thể bị coi là đáng ghét, nhưng nếu nói những điều như vậy trong khi thỉnh thoảng nhìn vào mắt Yuri như thể cảm thấy tiếc nuối là nam tính, thì cũng có thể nói là nam tính.
‘Tôi nghĩ sẽ còn kỳ lạ hơn nữa nếu cậu không cảm thấy gì sau khi làm chuyện đó.’ Mặc dù đang nằm rũ ra trên ghế, Yuri vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, và sau khi Yuri đáp trả, Ling Shinru cau mày với vẻ mặt kỳ lạ.
‘Không phải ít nhất mọi người đều làm điều đó một lần sao?’
Theo luồng suy nghĩ thông thường của Yuri, điều này không phải như vậy. Hãy nhẹ nhàng làm một hoặc hai lần đầu, sau đó tích cực tiếp tục hơn một hoặc hai lần nữa. Ít nhất thì với Yuri là như vậy. Anh chưa bao giờ chia sẻ những chi tiết như vậy với bất kỳ ai khác, nhưng vì một số phụ nữ anh từng hẹn hò không bình luận gì nhiều nên anh cho rằng những người khác cũng tương tự.
Từ hoàng hôn đến bình minh, anh đoán chừng đó là chưa đủ…
Nghĩ lại thì, có vẻ như Ling Shinru đã từng nói rằng lần đầu tiên làm việc đó, cậu ta đã học được bằng cách thử nhiều thứ khác nhau trong suốt khoảng thời gian sau đó. Tất nhiên, cậu ta sẽ không dành cả đêm chăm chăm cày cấy, và do cậu ta còn trẻ, anh nghĩ người này có thể đã phóng đại mọi thứ ở một mức độ nào đó, nhưng có lẽ đó không phải là cường điệu rồi.
‘Ít nhất thì mọi người cũng đều làm như vậy.’
Khi Yuri không trả lời với vẻ mặt thắc mắc, Ling Shinru khẳng định một cách gay gắt.
Yuri định nói không phải vậy, nhưng khi nghĩ về điều đó, anh tự hỏi trong giây lát mình có thể kiên quyết phủ nhận như vậy khi chưa được tận mắt chứng kiến cuộc sống về đêm của người khác như thế nào. Có vẻ như không phải vậy, nhưng có lẽ câu nói đó không hoàn toàn là sai. Khi nghĩ về điều đó, sự tự tin của anh với tư cách là một người đàn ông đã giảm đi đôi chút. Anh bắt đầu thấy chán nản.
Ngoài cảm giác chán nản, Yuri đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng trong mọi trường hợp, Ling Shinru đã bất ngờ làm chuyện đó với sự chú ý đến từng chi tiết. Yuri rất kinh ngạc vì anh có cảm giác mình sẽ không bao giờ có thể làm được như thế.
Khi anh nói thầm: ‘Cậu chăm sóc người khác thật chu đáo’, Ling Shinru thản nhiên đáp lại: ‘Những người khác luôn quan tâm đến tôi như thế này. Vì thế, mặc dù tôi chưa bao giờ làm thử nhưng trong đầu tôi đã biết nên làm gì. Cậu ta khiến anh không thể nói gì bằng cách một câu: ‘Tôi chỉ thực hành những gì mình biết, cũng không phải là việc gì khó khăn.’
Ling Shinru, người tràn đầy những bất ngờ, đã từng nhẹ nhàng nâng Yuri lên và lau người cho anh, với thể lực mạnh đến khó tin, trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp của mình, hay khéo léo chế biến những món ăn dễ tiêu hóa cho anh, đối với một người chưa từng làm việc đó trước đây, những chuyện thật sự rất đáng kinh ngạc.
Điều duy nhất mà Yuri, người đã lặng lẽ giao bản thân vào tay đối phương và ăn những thứ cậu ta làm, cảm thấy tiếc nuối là mỗi lần anh lẩm bẩm muốn đi bơi, cậu ta còn không giả vờ nghe mà nói: ‘ Với cơ thể này à?’
Thực sự không chút do dự nào.
Ling Shinru cứ thế nhìn Yuri. Như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Yuri liếc nhìn Ling Shinru, người đã nhảy ra khỏi bể bơi và đi ra ngoài.
Đó thực sự là một điều tốt.
Nếu có chuyện gì xảy ra và thái độ của cậu ta thay đổi, có lẽ Yuri sẽ không biết phải phản ứng thế nào. Lúc anh mới ngoài ba mươi thôi mà có người bảo anh đã ngoài 40 rồi, anh đã xấu hổ mất mấy ngày chỉ vì một tai nạn nhỏ nhặt mà buồn cười này.
“Tuy nhiên, tôi mừng vì nó dường như không phải là vấn đề lớn. Tôi đã theo dõi thật kỹ để có thể giúp anh nếu anh đuối nước do vẫn chưa khỏe hẳn.”
Ling Shinru cười tinh nghịch. Ngay cả Yuri, người cảm thấy lạ khi nghe đến ‘đuối nước’, cũng bật cười.
Đột nhiên, đôi mắt của Ling Shinru dường như tập trung vào môi của Yuri. Ling Shinru, người vô tình nhìn Yuri đang tò mò nhìn về phía mình, nghiêng đầu và nói, “Thật là một phép lạ.”
“Anh Gable, anh rất thích nước nên đã bao giờ anh gặp phải chuyện gì đo nguy hiểm khi bơi chưa? Tôi thì ít nhất đã suýt chết đuối một lần.”
“Không… …, tôi không nghĩ là có. … … Chưa từng.”
Yuri suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Khi còn nhỏ, có nhiều lần anh ngâm trong nước lâu đến mức cha mẹ hoặc người khác hoảng sợ và cố gắng kéo anh ra. Nhưng không có sự nguy hiểm nào từ nước, ít nhất là không xa xôi mà anh có thể nhớ được.
“Tôi cảm thấy mình luôn thoải mái.”
Sau khi kiểm tra lại trí nhớ của mình, Yuri lắc đầu nói, Ling Shinru cau mày và mỉm cười.
“Anh Gable, tôi nghĩ đã nghe thấy anh nói điều kỳ lạ đó vài lần rồi.”
“Không đâu.”
Yuri lắc đầu.
Không có nhiều người biết nhiều việc về bản thân anh. Trên thế giới này có rất nhiều người tập thể dục hàng ngày nên việc anh đi bơi hàng ngày cũng không có gì lạ cả.
Ling Shinru, người đang ngồi trên bờ sau khi xuống rồi lại lên và nhìn xuống Yuri với vẻ thích thú, đột nhiên ngả người ra sau. Cậu ta ngã ngược vào bể, lộn ngược và nhảy lên trước mặt Yuri. Sau đó cậu ta từ từ di chuyển về phía thành bể. Dần dần, thời điểm họ thường lên bờ đang đến gần. Yuri nhìn đồng hồ và làm theo.
“Tôi đoán mình đã ghen tị với anh. Có lẽ đó là lý do khiến anh trông càng đáng ghét hơn.”
Ling Shinru, người đang bơi chầm chậm với đầu nhô lên khỏi mặt nước, buột miệng nói. Yuri, người đang theo sau, tò mò nhìn đối phương.
Ling Shinru, người không nhìn Yuri mà cứ đi về phía trước, như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ, nói với giọng bình tĩnh.
“Trước đây anh đã nói điều này với tôi rồi. Khi chìm trong nước, những suy nghĩ nặng nề sẽ tan biến như muối tan ra trong nước.”
Yuri nhìn Ling Shinru, rồi dừng lại một lúc rồi gật đầu. Anh nhớ đã từng nói thế.
Điều đó đúng, ít nhất là đối với Yuri. Ngày xưa và cả bây giờ đều vậy.
Kể cả bây giờ, khi ngâm mình trong nước như thế này, cảm giác nặng nề, bực bội trong lồng ngực dường như đã nhẹ đi đôi chút. Nhưng thật không may, khi nhìn người đàn ông này, anh có cảm giác như sức nặng đang dần quay trở lại và lại chồng chất lên nhau.
“Khi tôi nghe thấy điều đó, tôi rất ghen tị. Nhiều đến mức có thứ gì đó trào lên trong lồng ngực. Tức giận, nóng nảy.”
Có phải đó là ghen tị không? Yuri nhớ lại ngày mình nghe thấy Ling Shinru cười hài hước nói những lời đó.
Đó là một thời gian khó khăn đối với cậu ta. Có lẽ đó là khoảng thời gian đau đớn và chán nản nhất trong cuộc đời người này.
Những lời nói của Yuri hẳn đã khiến cậu ta ghen tị đến mức nào khi cậu ta ngồi đó, không thể lẩn tránh hay tìm cách nào khác.
“Đúng rồi. Vì tôi biết mình không như vậy. Toàn thân anh Gable hòa tan trong nước, còn của tôi thì không. Không biết nó có trở nên nặng hơn như bông không.”
Mỗi người có một cách khác nhau để giải tỏa áp lức đang tích tụ trong lòng, và cũng giống như Yuri tìm thấy sự bình yên khi chìm trong nước, những người khác cũng sẽ tìm thấy sự bình yên theo cách riêng của họ. Chưa hết.
“Nhưng từ đó trở đi, tôi bắt đầu cảm thấy ganh tị với anh, dù biết không nên như vậy. Là nước mới đúng.”
Sau khi đến mép hồ bơi, Ling Shinru dựa vào thành bể và quay lại. Yuri từ từ tiến lại phía sau cậu ta và dừng lại. Ling Shinru dùng lòng bàn tay múc nước lên, nhìn dòng nước nhỏ giọt và khẽ thở dài.
“Đúng như dự đoán, nó không thực sự làm tôi thoải mái, chỉ tập thể dục thôi cũng khiến tôi sảng khoái nhưng không sao cả.
… … Đầu óc con người còn thật nông cạn, nên lúc khó khăn tôi đã rất muốn có thứ đó, nhưng bây giờ nó không khó chịu đến thế, tôi cũng không thấy ghen tị nữa.”
“… … . Thật tốt là nó không còn khó chịu nữa.”
“Tôi biết. Gần đây tôi không phiền lòng như vậy nữa và cảm thấy khá ổn.”
“Có chuyện gì tốt đã xảy ra à?”
Yuri nhẹ nhàng đảo mắt và hỏi. Vì anh hầu như luôn ở bên cạnh nên không thể nào anh không biết có chuyện gì vui vẻ xảy ra với người này hay không được, nhưng dù sao đi nữa, anh rất vui vì tâm trí của Ling Shinru có vẻ đã ổn định.
Ling Shinru lẩm bẩm, “Rất tốt.” Cậu ta nhìn lên, xoa cằm một lúc, như thể cuối cùng cũng đang nghĩ đến một chủ đề mình chưa thực sự nghiêm túc ngẫm lại cho đến bây giờ, rồi cậu ta nhún vai.
“Ừm… … Không có gì đặc biệt cả. Mắt tôi vẫn thế, không có gì đặc biệt thú vị xảy ra, cuộc sống của tôi mỗi ngày đều giống như nhau, và những người tôi gặp đều giống nhau… … . Vậy, tại sao nhỉ? Cảm thấy tốt hơn à?”
Khi cậu ta suy nghĩ về điều đó, anh thấy Ling Shinru nghiêng đầu. Yuri nhìn đối phương và mỉm cười bình thản. Cũng tốt đấy, anh thầm nghĩ trong lòng.
“Khi thời gian trôi qua, những gian khổ cũng qua đi mà bản thân không hề hay biết.” Khi Yuri nói vậy, Ling Shinru không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng dường như không có câu trả lời cụ thể nào khác trong đầu, cứ thế gật đầu: “Tôi cũng không biết nữa.” Sau đó, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu và cậu ta nhìn Yuri với ý cười trong mắt.
“Anh Gable, anh đã bao giờ đau lòng vì thích một người đến mức này chưa? Hay kỷ niệm về mối tình đầu. … … Có lẽ là do anh trông rất bình thản nên tôi không thể tưởng tượng được đã có chuyện gì xảy ra.”
Bên cạnh Ling Shinru, người đang cười nhẹ như thể chỉ tưởng tượng ra điều đó thôi cũng đã rất kỳ lạ và hài hước rồi, những ký ức của Yuri đột nhiên hiện lên trong đầu anh khi mối tình đầu của mình được nhắc đến.
Có chứ. Thứ hiện lên trong đầu và khiến anh mất cảnh giác là ký ức lần đầu nhìn thấy một ai đó khiến anh không thể rời mắt đi được. … … Vào một ngày vẫn còn là cơn ác mộng trong ký ức của Ling Shinru, bông hoa nở trong nước ấy.
Vào lúc đó, một nhận thức đáng xấu hổ chợt ập đến.
Phải chăng mối tình đầu của anh chính là chàng trai đó? Lúc này, bên cạnh người đó, mặt anh lại lạ nhạt khi thấy mình xấu hổ và không thể nói nên một lời nào.
Yuri liếc nhìn Ling Shinru. Trong một lúc, Ling Shinru cũng không trả lời câu hỏi nhẹ nhàng của anh và không rời mắt khỏi Yuri với nụ cười dần biến mất trong chớp mắt.
“Có. Mối tình đầu.. Một mình tôi đơn phương mất trí và đánh mất chính mình.”
“Tôi không còn ký ức nào khó khăn đến thế.” Yuri trả lời rõ ràng và chậm rãi. Nói đến đây anh lại nghĩ: “À, có lẽ đó thực sự là mối tình đầu của tôi”. Kể cả sau đó, đó vẫn là kỷ niệm anh không bao giờ quên và thỉnh thoảng lại bất ngờ hiện về. Ngay cả rất lâu sau đó khi gặp lại người đó, anh cũng nhanh chóng nhớ lại và nhận ra.
“Tôi hiểu rồi, phải rồi,” Ling Shinru im lặng nhìn Yuri, người chỉ sau đó mới tỉnh lại. Cậu ta có một khuôn mặt rất lạ. Cậu ta bảo đã nghe thấy điều gì đó rất bất ngờ.
Cuối cùng, cậu ta há cái miệng đã im lặng một lúc và lẩm bẩm, “Tôi hiểu rồi,” và không nói gì nữa trong một lúc lâu.
Sau đó, vào một thời điểm nhất định, Ling Shinru nhếch mép cười. Sau khi suy nghĩ về điều đó, anh nghĩ cậu ta đã đi đến kết luận rằng việc đó không liên quan gì đến mình. Nụ cười rạng rỡ hơn bình thường và đối phương tinh nghịch đưa tay chạm vào chân Yuri.
“Với khuôn mặt không giống nhau, anh đã trải qua tất cả những giai đoạn phải trải qua trong cuộc đời. … … Người kia là người như thế nào? Có xinh đẹp hơn tôi không?”
“… … Cũng tương tự.”
“Tương tự? Cũng đẹp như tôi à?”
“Vâng,… … Có vẻ cũng gần như nhau.”
Có cảm giác như anh đang cố lừa cậu ta. Nghĩ lại thì có vẻ như anh đang nói dối dù đó không phải là lời nói dối.
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể nói mối tình đầu của mình chính là cậu ta, người đã rơi xuống biển rồi bất tỉnh, và anh cũng không thể nhanh chóng cứu cậu ta được vì đã mải nhìn cậu ta chằm chằm một cách mê mẩn.
Trước mặt Yuri, người đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình với trái tim nặng trĩu, Ling Shinru, người đang lẩm bẩm nghi ngờ, ‘Người đó trông giống tôi à?’ đột nhiên ngậm miệng lại. Khuôn mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào Yuri.
“Anh thích tôi vì tôi trông giống mối tình đầu của anh à?”