Raga - Chương 30.1
“Bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều và cháu đã học được một số điều nho nhỏ và giờ cháu có thể nhìn thấy rõ. Cháu tự hỏi mình có thể đặt loại người nào dưới quyền mình và có thể sử dụng khả năng của anh ta một cách hiệu quả nhất hay không. Đó là vấn đề rất quan trọng đối với lãnh đạo. … Vì vậy, cháu cũng hơi mơ hồ… nhưng cháu vẫn nghĩ sẽ rất vui nếu được làm việc với chú Yuri.”
“Cảm ơn. Nhưng có rất nhiều người làm tốt công việc của họ hơn tôi. Trong số cấp dưới của cha cậu, có vô số người khác có khả năng hơn tôi.”
“Đúng rồi. Chú Yuri không phải toàn năng.”
Fei cười tinh nghịch và thả bản thân nổi trên mặt nước, láu lỉnh dùng đầu dụi dụi vào eo Yuri.
“Cậu nâng người khác lên hết mức có thể và sau đó ngay lập tức thả xuống à?” Yuri hỏi, dùng ngón tay vẩy nước lên mặt Fei.
“Không, không phải vậy,” Yuri đáp ngay, nhìn Fei lắc lư trong nước và nhẹ nhàng chạm đầu vào eo mình, nhớ ra cậu ấy vẫn là một đứa trẻ tinh nghịch và có một sức hút bí mật ngay cả khi còn nhỏ, và Yuri bật cười.
“Cháu nghĩ người như chú sẽ là người phụ tá rất lợi hại không chỉ về mặt công việc mà còn về tinh thần nữa. Dù mình có phạm sai lầm thì cũng không sao vì mình vẫn có người này. Hmm… … `Nếu có thể nói, cháu thấy mình giống như một người vợ không làm gì cả ấy?’”
“Đúng vậy, những gì cháu làm được chắc chắn không phải là điều gì nổi bật so với thế giới bên ngoài,” Fei thì thầm, siết chặt ngón tay đang bắn nước của anh. Cậu ta càu nhàu: “Nếu nước vào mắt sẽ đau lắm”.
“Dù sao thì… …, cháu chỉ đang nghĩ vậy thôi. Đây là sao, đột nhiên có người nói chú út của mình đã ký với chú? Nếu biết chú sẽ đồng ý sang Trung Quốc ở thì cháu đã đề nghị ký hợp đồng trước rồi. Sheesh.”
Fei, người đang cằn nhằn đùa giỡn, ngậm miệng lại và ngửa đầu ra sau một chút. Nhìn lên anh trong tư thế lộn ngược, nhìn thẳng vào mắt với anh. Yuri cũng bình tĩnh nhìn xuống. Đột nhiên, bàn tay Fei đang nắm ngón tay của Yuri trở nên mạnh hơn.
“Khi nào hợp đồng với chú út sẽ kết thúc? Chú có muốn làm việc cho cháu khi hợp đồng của chú kết thúc không?”
Cậu ấy nói nó như đùa, nhưng nó không phải là một trò đùa. Yuri nhanh chóng nhận ra.
Nghĩ mà xem, Fei không còn là đứa trẻ tinh nghịch như ký ức còn sót lại trong tiềm thức của Yuri nữa. Đã đến lúc cậu ấy nên sở hữu một phần việc kinh doanh của riêng mình trong gia tộc và cũng là lúc cậu ấy bắt đầu muốn nhiều thứ hơn.
Nhưng, cậu ấy vẫn còn trẻ. Nó quá rõ ràng. Mặc dù lớn hơn Ling Shinru vài tuổi nhưng cậu ấy thực sự trông giống một đứa trẻ hơn, và Yuri cười lớn. Và khoảnh khắc anh mở miệng trả lời người đang lặng lẽ chờ đợi.
“Nó chưa kết thúc đâu.”
Một giọng nói ngắn và lạnh lùng vang lên từ phía sau anh.
Anh có thể nghe thấy tiếng bước chân xuyên qua những cây hoa trà.
Yuri quay đầu lại. Fei đang nằm bồng bềnh, bình yên trên mặt nước cũng đứng dậy.
Cậu ta đã ở đó bao lâu rồi? Ling Shinru, với bàn tay thản nhiên nhét vào chiếc quần đùi rộng thùng thình, chậm rãi tiến đến và đứng trước hồ bơi. Ánh mắt nhìn xuống hai người đang ngâm mình trong bể có phần lạnh lẽo.
“Đã nói chuyện xong chưa? Cậu có về ngay không?”
Anh tưởng hôm nay cậu ta sẽ về muộn một chút vì đi nói chuyện công việc với người lớn, lại về sớm hơn dự kiến.
Yuri nhìn về phía chiếc đồng hồ mình để cạnh bể bơi rồi bước ra khỏi bể. Đi qua Ling Shinru, anh bước tránh ra và quấn một chiếc khăn tắm để ngăn nước trên người bắn vào người kia.
“Chú đi rồi à?” Yuri ném chiếc khăn cho Fei đang buồn bã nhìn anh. Fei dùng khăn lau đầu nhưng không ra khỏi bể. Rồi vui vẻ quay sang bắt chuyện với Ling Shinru.
“Này, cháu và chú Yuri lâu rồi mới có thời gian vui vẻ, sao chú lại đến đây vậy, chú út à? Nhìn bầu không khí của cha và các chú, có vẻ như họ sẽ giữ chặt chú út và không để chú rời đi trong một lúc lâu cơ”.
Tuy nhiên, không có một nụ cười thân thiện kèm theo câu trả lời cho câu hỏi đó cả. Thay vào đó, cậu ta chỉ liếc nhìn lại với ánh mắt lạnh băng không chút biểu cảm.
Trong giây lát, nụ cười trên khuôn mặt Fei biến mất. Sau đó, Yuri mới nhận ra tâm trạng của Ling Shinru không được tốt cho lắm, anh ngừng lau người trong giây lát.
Có chuyện gì đã xảy ra à? Trong khi cậu ta nói chuyện cùng cha và các anh trai. Dù im lặng nhưng cậu ta có vẻ khá khó chịu. Rất hiếm gặp, thật đáng sợ.
“Shinr..”
Tuy nhiên, trước khi Yuri có thể gọi tên mình, Ling Shinru, người đang im lặng nhìn xuống Fei, đã lên tiếng trước.
“Có mắt nhìn người cũng tốt, nhưng hãy đi nhìn chỗ khác đi. Cháu có thể cho đi bao nhiêu vật phẩm tùy thích và thay thế chúng, nhưng tài năng thì không thể thay thế được. Và nếu chưa biết thì tôi cực kỳ ghét kẻ đến sau cướp đi người bên cạnh mình”.
Tiếng nghiến răng yếu ớt phát ra từ Ling Shinru khi nói những lời cuối cùng. Đồng thời, Yuri nhớ lại những hồi ức cũ qua lời nói của người kia.
Kẻ đến sau cướp mất người bên cạnh.
Riegrow đã mang đi Jeong Taeui, người ban đầu được cho là của Ling Shinru.
Đó cũng là kỉ niệm in sâu vào trái tim cậu ta như một cái gai nhỏ không chịu rời đi. Dù thời gian có trôi qua, vết sẹo thành hình và không còn đau nữa thì đó vẫn chỉ là một cái gai nhỏ vẫn còn bên trong.
Những hồi ức không bao giờ biến mất và khắc sâu trong đáy lòng không bị lãng quên và sẽ sống lại mỗi khi dù chỉ một cơ hội nhỏ xuất hiện.
Ngay cả khi bản thân nghĩ mình đã trở nên bình tĩnh, ngay cả khi bây giờ có thể bình thản nhìn người kia.
Yuri ngậm miệng lại. À, đúng rồi. Chẳng lẽ vì thế mà người này tức giận lạnh như băng, không còn một ý cười rồi sao?
Tim anh khẽ rung lên. Sức nặng vừa được thả xuống lại đè nặng lên ngực.
Khi Yuri đặt chiếc khăn xuống, mở miệng định nói điều gì đó, Fei đang đứng trong nước và đối mặt với Ling Shinru với nụ cười đã bị xóa mất, làm một khuôn mặt kỳ lạ rồi nói.
“Nếu nghĩ theo hướng đó thì cháu là người đầu tiên gặp chú Yuri. Nếu đúng như chú nói, đã sai lầm thì đương nhiên bây giờ không đến lượt cháu phải không?”
Fei, người thắc mắc như đang chết lặng, quay sang nhìn Yuri.
“Nhưng chú đã ký hợp đồng trọn đời chưa? Tại sao hợp đồng lại không kết thúc?”
Yuri nhìn Ling Shinru với đôi mắt mở to đầy bối rối.
Ling Shinru, người có vẻ như không nói nên lời trong giây lát, ngậm miệng lại và lạnh lẽo trừng mắt nhìn Fei, dường như đã nhận ra ánh mắt đó, liền đột nhiên quay lại nhìn Yuri. Vì lý do nào đó, Yuri rùng mình khi cơn giận của người kia dường như đang quay trở lại, nhưng anh do dự một lúc mà không biểu hiện ra bên ngoài, rồi mở miệng như đang ngại ngần.
“Tôi nhớ đó không phải là… … , đó là một bản hợp đồng theo năm. Bởi vì tôi không ký hợp đồng trọn đời.”
Với Yuri, người đang lẩm bẩm, “Chắc cũng phải ba năm nhỉ.”
Không có câu trả lời nào được trả lại. Ling Shinru, người đã im lặng nhìn chằm chằm vào Yuri một lúc lâu bằng đôi mắt sắc bén của mình, chỉ nói ngắn gọn bằng giọng lạnh lùng như đôi mắt của bản thân cậu ta.
“Mặc quần áo vào trước đi.”
“Sao cơ?”
“Quần áo. Đừng cởi bỏ tất cả như thế.”
Yuri bối rối nhìn Ling Shinru một lúc, người nói một cách lạnh lùng như đang hỏi tại sao mình lại làm thế, nhưng sau đó vẫn gật đầu. Chà, sau khi công việc của Ling Shinru hoàn tất, cậu ta phải về nhà.
“Nếu không cởi quần áo ở hồ bơi thì sao mặc đồ bơi được ạ?!” Fei càu nhàu như đang đối phó với kẻ đang cố moi móc gây sự với mình, nhưng Yuri quấn cơ thể đang rất nhanh lạnh đi trong không khí mát mẻ của mình bằng một chiếc khăn tắm và đi vào phòng thay đồ.
Yuri liếc nhìn Ling Shinru qua gương chiếu hậu. Cậu ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ tối và tâm trạng không tốt. Kể từ lúc đó, cậu ta luôn như vậy.
Khi anh đến nhà chính, Ling Shinru vẫn vui vẻ. Tuy nhiên, mặt cậu ta đã vô cảm kể từ thời điểm họ gặp lại. Hình như người này đang buồn bực gì đó.
Tệ hơn nữa, sau khi Yuri tắm qua rồi bước ra, cũng như lúc bước vào phòng tắm, Ling Shinru và Fei vẫn ở đứng một mình trong bên hồ bơi, còn Fei thì nửa đùa nửa thật, nhăn mặt nức nở.
“Chú út bảo cháu không được đi tắm, và nếu xuống hồ bơi vào lúc nửa đêm, cháu sẽ chết đuối mất.”
Cậu ta càu nhàu trong khi mách lẻo, nhưng Ling Shinru thậm chí còn không chớp mắt mặc dù đang bị chỉ trích ngay trước mặt. Cậu ta chỉ lạnh lùng nói với Yuri, người vừa bước ra khỏi phòng tắm, ‘Vậy hãy quay về đi.’
Và thậm chí sau đó, cậu ta ngậm chặt miệng, thỉnh thoảng chỉ thốt ra một hoặc hai từ.
Yuri liếc gương chiếu hậu một lần nữa. Thấy một khuôn mặt lạnh lùng vẫn quay đầu quay ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ cuộc trò chuyện với người lớn ở nhà đã kết thúc không mấy tốt đẹp.
“Cuộc nói chuyện tốt đẹp cả chứ? Nó kết thúc nhanh hơn tôi nghĩ.” Cuối cùng, Yuri phá vỡ sự im lặng và lên tiếng trước. Nếu cậu ta không muốn trả lời, Yuri sẽ hỏi một câu mà cậu ta có thể lờ đi và anh sẽ tập trung lái xe. Anh cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía mặt của mình.
“Hôm nay anh cả tôi không muốn nói nhiều nên bảo hãy đợi đến tuần sau xem tình hình của chú tôi có khá hơn không, sau đó chúng tôi sẽ bàn lại. May mắn, không có gì nhiều để nói cả.”
“Vậy sao?” Yuri không nói gì thêm.
Yuri nhớ trước đó Ling Tangyun đã rời đi sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với mình với nụ tươi cười như in vào mặt.
Mặc dù ông ấy đang mỉm cười nhưng đã vạch ra ranh giới rõ ràng rằng, ‘Chính là nó đây.’ Có vẻ như ông ấy không hoàn toàn phớt lờ lời thỉnh cầu của Yuri, dù chỉ gián tiếp thôi. Dù chỉ là một khoảnh khắc thôi.
“Tôi nghe nói anh đã nói điều gì đó vô nghĩa với anh cả tôi.”
Vào lúc đó, Ling Shinru vốn đang im bặt, đột nhiên lên tiếng. Sau đó, Yuri hơi quay đầu lại và liếc nhìn Ling Shinru.
“Tôi xin lỗi. … … Cậu thấy khó chịu à?”
Yuri ngượng ngùng cúi đầu. Ling Shinru nhìn Yuri đang xin lỗi, im lặng một lúc rồi quay đi.
“Có vẻ anh là người cần phải hối hận hơn chứ.”
Yuri bối rối nhìn đối phương, nhưng Ling Shinru không nói gì trong một lúc. Sau đó, tựa hồ đột nhiên cảm thấy có chút kích động, cậu ta trầm giọng chặc lưỡi, tiếp tục nói.
“Anh ấy bảo không dễ để gặp được một người quan tâm đến tôi như vậy dù không phải người trong nhà, nên anh ấy bảo tôi đối xử tốt với anh. … … Anh trai tôi cũng là người cơ hội.’’
Sau cậu ta tự lẩm bẩm với chính mình: “Hãy nhìn xem anh ấy đang bỏ mặc thằng con trai mình kìa,” nhỏ đến mức anh gần như không thể nghe thấy. Yuri nhìn thẳng về phía trước trong im lặng.
Cả những lời hối tiếc hay suy nghĩ không hài lòng của Ling Shinru đều không đúng. Cậu ta không phải là người cho phép người khác can thiệp vào chuyện của gia đình mình, dù họ có thân thiết đến đâu. Vì vậy, có lẽ, nếu điều tương tự xảy ra lần nữa, anh sẽ thấy rõ hơn sự không hài lòng mà không hề hối tiếc. Cậu ta cũng không phải là loại người đưa ra lời cảnh cáo hai ba lần.
“Đừng nói về việc nhà tôi nữa. Dù anh cả của tôi có tốt đến đâu, một khi anh vượt quá, anh ấy sẽ trở thành một kẻ khốn nạn đấy.”
Có lẽ Ling Shinru cũng có suy nghĩ tương tự và yếu ớt cảnh báo anh. Yuri ngay lập tức trả lời: “Tôi xin lỗi.”
“Và tôi tưởng anh biết, nhưng ngoài chuyện gia đình, cá nhân tôi cũng vậy. Tôi không thích những người không liên quan quan tâm đến công việc của tôi.”
Yuri ngậm miệng lại. “Một lần nữa, tôi xin lỗi,” anh nói.
Anh biết điều này sẽ xảy ra. Không phải là anh không biết tính cách của Ling Shinru. Anh đã biết ngay từ lần đầu chúng tôi gặp nhau cậu ta không thích người khác can thiệp vào việc của mình.
Tuy nhiên, tim Yuri vẫn nhói lên khi người này thoải mái bảo anh là ‘người không liên quan’ và mỉm cười cay đắng. Anh thậm chí còn do dự một lúc không thẻ nhếch môi một lúc trước khi nụ cười đó cũng biến mất.
Anh không nói gì trong một lúc. Bên tai chỉ có tiếng động cơ ô tô chạy trên con đường tối và tiếng gió thổi từ điều hòa.
Rồi bỗng nhiên.
“Nhưng cảm ơn anh vì đã quan tâm tôi.”
Yuri quay đầu lại trước những lời cứ thế vừa thốt ra. Thấy Ling Shinru đang hướng tầm nhìn vào ô cửa kính phía cậu ta. Ở trong đó, ánh mắt của anh bắt gặp Ling Shinru, phản chiếu như một tấm gương trên cửa sổ ô tô.
Yuri mỉm cười mà không hề nhận ra. Đuôi mắt anh hơi cong lên trên khuôn mặt gần như vô, nhưng ngay cả qua cửa sổ bên hông, Ling Shinru có lẽ cũng nhận ra. Cậu ta nhướn mày.
Yuri đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.
Cho đến bây giờ.
Đây chính là nó.
Nếu Ling Shinru chấp nhận điều gì thì sẽ không còn chỗ để anh nói những gì mình muốn nói nữa.
Vậy thì bây giờ còn lại cái gì?
Nếu cậu ta sắp bắt đầu bận rộn, ngay cả khi Yuri có thể giải quyết công việc trong một thời gian ngắn, thì đó cũng không phải là điều anh có thể đảm nhận trong lâu dài được. Họ phải tìm một người có kinh nghiệm hơn Yuri, người đã quen với mảng kinh doanh hơn.
Mặc dù rất tiếc cho James nhưng có lẽ sẽ không thể mang anh ấy đi được, anh nên nhờ anh ấy tìm ai đó. Nếu anh bảo, ‘Tôi cần một người như anh’, anh ấy chắc chắn sẽ không đồng tình lẩm bẩm, ‘Câu này nghe có vẻ không giống một lời khen’.
Trong khi nghĩ về điều đó, Yuri lắc đầu.
Lại nữa. Phần này không phải là điều anh đã nghĩ đến.
Trừ khi Ling Shinru trực tiếp hỏi, việc chọn người là của Ling Shinru. Hơn nữa, cho dù Yuri không tìm thì cũng có thể kiếm được người có năng lực từ nhà Linga. Không có gì phải thấp thỏm cả.
Yuri phải lo việc riêng của mình nữa. Không cần phải lo lắng quá.
Sẽ không lâu nữa anh sẽ hoàn thành hợp đồng và quay trở về nhà, nhưng cũng không biết phải làm gì sau đó.
Ngay cả bây giờ, thư có lẽ vẫn đang chất đống trong hộp thư của anh ở Berlin. Hannah, người thỉnh thoảng đến thăm Yuri và trông coi ngôi nhà khi anh đi vắng, chắc chắn đã coi sóc nó rất kỹ và để thư trên bàn.
Yuri im lặng thở dài. Ngoảng đi ngoảng lại, thời gian đã trôi qua như thế này đây.
Anh đã có khoảng thời gian tuyệt vời khi ở cùng Ling Shinru. Đôi khi những điều bất ngờ xảy ra và anh cảm thấy ngại ngần, nhưng chỉ cần nhìn người này thôi cũng thấy vui rồi. Vì vậy, những khoảng thời gian đó không thể tốt đẹp hơn được.
Anh hy vọng đôi lúc hai người họ có thể giữ liên lạc ngay cả sau khi anh về nhà.
Mối quan hệ giữa con người với nhau không thể được duy trì chỉ bằng nỗ lực từ một phía, vì vậy anh không biết mình sẽ có thể giữ liên lạc lâu dài với kiểu người này không. Bởi vì vấn đề không nằm trong tay một người.
Nếu là người này, ngay cả khi anh đột nhiên gọi điện cho cậu ta sau mười, hai mươi năm không liên lạc, cậu ta vẫn thản nhiên mỉm cười và hỏi: ‘Dạo này thế nào?’ Có vẻ như anh sẽ bình tĩnh chào hỏi và nói: “Tôi đã rất mong anh đó.” Mặc dù luôn mỉm cười ngọt ngào nhưng cậu ta lại là một người có thể vừa lạnh lùng vừa cáu kỉnh ở một số thời điểm.
Sau đó thỉnh thoảng anh có thể liên lạc với cậu ta. Vào ngày đầu năm mới, vào ngày sinh nhật, dịp Giáng sinh. Bất cứ khi nào có một cái cớ như thế.
Nghĩ như vậy, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, Yuri khẽ thở dài. Chính lúc đó.
“Tuy nhiên.”
Có nên bật radio không nhỉ? Ngay khi anh vừa giơ tay lên, Ling Shinru bắt đầu lên tiếng. Yuri, người đã dừng tay trước nút nhấn, rút tay lại và lặng lẽ đợi Ling Shinru nói tiếp.
Vừa thốt ra hai từ kia, trong một lúc Ling Shinru lại không tiếp tục nói gì.
Cậu ta có chút do dự ngậm miệng lại, chỉ mở miệng khi Yuri nghĩ cậu ta sẽ không nói gì cả. Chậm rãi, có chút miễn cưỡng.
“Có vẻ như anh và Fei có quan hệ rất tốt.”