Raga - Chương 9
“Đừng nhìn. Tôi cảm thấy tồi tệ khi cứ bị anh nhìn như thế.”
Một giọng nói trầm, lẩm bẩm vang lên. Yuri thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói đó, thật yên bình dù cả người đang mệt mỏi. Một giọng nói lạnh lùng sẽ tốt hơn yếu ớt, chán nản.
“Từ hôm qua đến giờ cậu chưa ăn gì, có đói không? Có cần gì không?”
Khi Yuri bình tĩnh hỏi thăm, vai cậu ta dường như hơi giật giật. Trong khoảnh khắc, một bầu không khí kỳ quái xuất hiện.
Một lúc sau, Ling Shinru từ từ nhỏm dậy và quay lại, ngồi đối diện với Yuri, và lặng lẽ nhìn anh.
Cậu ta trở nên hốc hác rõ rệt chỉ sau một đêm. Ánh mắt trũng sâu còn dữ tợn hơn hôm qua.
“Súng.”
“Sao cơ?”
“Tôi cần một khẩu súng.”
Yuri ngậm miệng lại. Anh hỏi, ý thức được sức nặng của người mình đang chăm nom.
“Cậu đang định làm gì vậy?”
“Hoặc bắn vào đầu tôi hoặc bắn vào đầu anh, một trong số chúng ta sẽ bị bắn.”
“…….”
Yuri im lặng. Anh nhìn vào ánh mắt như xuyên thấu của Ling Shinru, dường như đang trừng mắt nhìn anh, và trầm ngâm suy nghĩ một lúc trước khi im lặng thở dài. Anh lấy điện thoại ra khỏi túi và gọi cho nhân viên bảo vệ đang đợi ở hành lang ngoài cửa.
“… … Vâng. Gable đây. Hãy tăng cường an ninh vào buổi sáng và chuẩn bị một người đáng tin cậy để canh gác phòng bệnh. … … Không. Không có gì nhiều lúc này. Nhưng mọi thứ có thể sẽ sớm thay đổi. … … Vâng, làm ơn.”
Yuri cúp điện thoại trước mặt Ling Shinru, người đang nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, rồi lấy súng ra. Không hề nhìn Ling Shinru đang nhướng mày, anh lặng lẽ lấy hết đạn trong súng ra và đổ chúng vào lòng bàn tay. Yuri chỉ cho một viên đạn vào, đứng dậy đi vào phòng tắm, ném số đạn còn lại vào bồn cầu và ấn cần gạt.
Yuri quay trở lại giường và giơ báng súng về phía Ling Shinru.
Ling Shinru cau mày với vẻ mặt khó hiểu và trừng mắt nhìn Yuri.
“Súng không có đạn, anh đang đùa tôi à?”
“Tôi đã để lại một viên. Chỉ cần nhớ. Không phải đầu của cậu.”
Yuri nắm chặt tay Ling Shinru và hướng họng súng về phía mình. Nếu phải bắn một trong hai người, hãy làm theo cách này.
Yuri, đối mặt với Ling Shinru, người đang khịt mũi và nhìn mình với ánh mắt như muốn nói bản thân mình không hề cầu nguyện, Yuri lại ngồi ngay ngắn trên ghế, im lặng một lúc rồi mở miệng. Mặc dù chỉ do dự một lúc khi mở miệng, nhưng ngay sau đó anh gõ nhẹ vào thái dương và nói một cách bình tĩnh.
“Đây là cái đầu nhớ lại chuyện ngày hôm qua khi cậu tức giận và xấu hổ. Chúng ta chỉ cần loại bỏ nó thôi.”
“……..”
Quai hàm nghiến chặt của Ling Shinru giật giật.
Một cái đầu nhớ được chuyện ngày hôm qua khi lòng kiêu hãnh và tự tôn đều tan vỡ. Nếu loại bỏ tất cả, nó có quay trở lại như lúc chưa từng có chuyện gì xảy ra không?
Không thể như thế.
Ngay cả Ling Shinru và Yuri cũng biết sự thật đó.
Anh nói với Ling Shinru người mà đôi môi đang run rẩy, “Cứ như thế, vết thương trên môi của cậu sẽ không lành và sẽ vỡ ra lần nữa. Đừng làm vậy,” Yuri bình tĩnh khuyên, Ling Shinru hung hãn trừng anh, anh sẽ không ngạc nhiên nếu đối phương biến đầu mình thành tổ ong ngay lập tức. Một giọng nói trầm thấp phát ra giữa đôi môi mím chặt.
“Anh định cười nhạo tôi trước khi chết à? Hay anh nghĩ tôi sẽ không bắn anh nếu anh khiêu khích tôi như vậy?”
“Tôi không nghĩ vậy.”
Yuri lắc đầu. Đó không phải là cách anh dung lời nói mỉa mai hay chế giễu ai đó. Ling Shinru có lẽ cũng biết điều đó.
Ling Shinru, người đang trừng mắt nhìn anh, khẽ lẩm bẩm giữa hai hàm răng.
“Như nhau cả thôi.”
Và khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay bóp cò.
Khẩu súng giảm thanh phát ra âm thanh khẽ khàng, buồn tẻ.
Một khoảng cách ngắn. Viên đạn không thể trượt được đã găm vào người Yuri. Ngay lập tức, ngực của Yuri nhuộm lên một màu đỏ. Yuri hạ tầm mắt, nhìn xuống bộ ngực nhuốm đỏ của mình rồi từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt mở to và chạm vào mắt với Ling Shinru, người đang bối rối nhìn anh.
“Không phải vào đầu.”
“… … Gì cơ.”
“Đó là một điểm không rõ ràng rằng tôi có chết hay không. Tôi không biết trường hợp bệnh viện ở xa thì sẽ thế nào, nhưng nếu bị thương ở bệnh viện này, tôi có thể sẽ sống sót.”
“Đây là gì!”
Ling Shinru đột nhiên hét lên và ném súng đi. Khẩu súng đập vào trán Yuri cuối cùng lại rớt xuống sàn.
“Đạn sơn?! Anh đang trêu đùa tôi đấy à?! Có phải thế không??!!”
“Cậu đã hả giận chưa?”
Yuri xoa xoa ngực và hơi vui vẻ. Dù là một viên đạn sơn nhưng vết thương vào ngực không hề nhẹ, kéo theo đó là một cơn đau buốt. Anh sẽ có một vết bầm tím trên người. Anh không muốn chết như thế này. Tuy nhiên, anh không hề có ý định giễu cợt Ling Shinru. Thực sự, anh đã nghĩ sẽ tốt hơn nếu điều này ít nhất có thể xoa dịu tâm trí cậu ta một chút.
… … Nhưng anh hơi buồn khi cậu ta đã thực sự bắn mình dù không biết đó không phải là đạn thật.
Tuy nhiên, tại sao cậu ta lại nhắm vào một chỗ không giết chết anh ngay lập tức? Yuri yên tâm đứng dậy và nhặt lại khẩu súng của mình.
“Chết tiệt! Ngoài Riegrow, tôi cũng cả ghét anh nữa!!”
Ling Shinru trở nên điên cuồng như một con sư tử bị ong đốt, ném mọi thứ có thể với tới, gối và cốc, vào Yuri. Yuri quay người lại sau khi tránh và bắt được những thứ ném vào người mình, kéo ghế lùi lại vài bước và ngồi cách xa giường.
Cuối cùng, khi Ling Shinru không còn gì để ném nữa và bắt đầu thở phì phò và trừng mắt đầy đe dọa, Yuri, người đã im lặng quan sát Ling Shinru, mở miệng.
“Ngay cả khi bắn tôi, cậu cũng không thể đến Serringae ngay bây giờ được. Đúng là có những nhân viên an ninh xếp hàng bên ngoài để bảo vệ cậu. Họ thành thạo việc này hơn tôi, nên sẽ rất khó để giết hết bọn họ.”
“Không phải để bảo vệ, đó là giám sát! Ai đã gửi thứ gì đó như thế đến?”
“Đây là người bảo vệ cậu. Những người này đã được nhà Riegrow lựa chọn cẩn thận nên cậu có thể tin tưởng họ.”
“Ha! Đi mẹ Riegrow đi! Họ có gì phải ngại thế?! Anh định xin lỗi thay mặt anh ta à? Tôi đã bị mù rồi!”
Ling Shinru hét lên.
Cuối câu nói có chút run rẩy. Cơn phẫn nộ khó kiểm soát và sự tức giận đã lắng xuống ở một mức độ nào đó do mệt mỏi khi phải thức suốt đêm, bùng nổ cùng một lúc. Con mắt duy nhất còn lại của cậu ta đang long lên một màu đen.
“Trong suốt quãng đời còn lại, tôi sẽ không còn có thể nhìn thế giới bằng chính mắt của mình nữa! Nhưng cuối cùng, tôi thậm chí còn không thể giáng một đòn thích đáng vào hắn! Ha, thật buồn cười khi trở thành một kẻ ngốc nghếch và thô lỗ như vậy vì một thứ mà không có khả năng thực hiện được phải không? Vâng, buồn cười biết bao! Người đó! Là tôi nè!!”
Yuri đã biết giọng nói của một người có thể chứa đựng sự căm thù khủng khiếp đến mức nào. Nhưng anh chưa bao giờ nghe thấy một giọng nói chứa đầy hận thù cay đắng như thứ anh đang nghe bây giờ.
“Tôi căm ghét gã đó đến cùng cực, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy buồn nôn! Không thể chịu nổi ý nghĩ phải sống chung bầu trời với tên khốn đó!”
Ling Shinru đập vào chân giường. Khung thép kêu cọt kẹt và rung rung. Đấm đá nó nhiều lần. Như thể cậu ta thậm chí còn không nhận ra nắm tay của mình đang sưng lên.
Đột nhiên, khuôn mặt nhợt nhạt càng trở nên tái. Ling Shinru mím môi. A… … Giọng điệu nghèn nghẹt tuôn ra qua bàn tay đang che miệng. Cậu ta cúi xuống, như thể không thể chịu được cơn buồn nôn đang trào ra.
”……!”
Hầu như không nôn ra được gì do cậu ta chưa ăn gì từ hôm qua. Mặc dù chỉ có dịch dạ dày tuôn ra và rơi xuống sàn, Ling Shinru co rúm người lại như thể điều đó còn kinh khủng hơn. Không thể làm dịu dạ dày của mình lại và cơ thể cậu ta co giật.
Yuri đứng dậy, đi rồi quay lại, nhúng chiếc khăn sạch vào nước rồi rót nước vào cốc.
Anh lặng lẽ lau đôi bàn tay bẩn của Ling Shinru. Thỉnh thoảng cậu ta vẫn co vai như đang khó chịu, sau khi lau miệng và khuôn mặt bẩn thỉu xong, anh đặt cốc nước vào tay đối phương. Rồi anh bắt đầu lau sàn nhà.
Anh không nói gì và cũng không bộc lộ cảm xúc gì.
Đột nhiên, anh tự hỏi biểu cảm trên khuôn mặt mình là gì, như Annette đã nói là ‘một khuôn mặt luôn như một, nhưng rất dễ nhận ra một khi đã quen với nó.’ Nhưng anh hy vọng đó không phải là sự thương hại. Để tâm trạng của Ling Shinru không trở nên tồi tệ hơn.
Yuri cúi đầu, lau sàn, giặt khăn, treo lại trong phòng tắm, cầm một chiếc khăn mới rồi quay trở lại phòng bệnh. Đi được vài bước, Yuri dừng lại.
Ling Shinru đang khóc.
Im lặng, không một tiếng động, cậu ta ngồi như một con búp bê trong phòng bệnh khi ánh nắng ban mai ló dạng và ánh sáng màu vàng chanh nhẹ tràn ngập khung cửa sổ.
Khuôn mặt với đôi má ướt đẫm vô cảm, nhưng quai hàm khép chặt và đôi bàn tay đan chặt với khớp trắng nổi bật đang khẽ run lên. Cảnh tượng đó bộc lộ cảm xúc đau khổ nhất mà Yuri từng chứng kiến.
Lòng kiêu hãnh vốn cao quý và hoàn hảo đã vỡ vụn thành từng mảnh và rải rác trên nền đất bẩn thỉu. Bi kịch rơi xuống vực sâu và lộ ra bộ dạng xấu xí không thể chấp nhận được. Và đau khổ khi tất cả những điều đó bị phơi bày trước mặt người khác.
Yuri, người đã dừng lại một lúc, từ từ lại gần khi cậu ta hạ ánh mắt xuống, khổ sở đến mức không thể bảo anh đừng nhìn.
Đừng đến. Đừng nhìn. Biến đi.
Đứng cạnh Ling Shinru, người đang ngồi cứng đơ trong nỗi thất vọng tột độ muốn nói điều đó, nhưng thậm chí không thể nói nên lời, chỉ có đôi má ướt đẫm, Yuri đặt nhẹ một chiếc khăn mềm lên má người kia.
“Tôi sẽ đưa cho cậu đạn thật sau. Nên… … ”
Dù đau khổ hay xấu hổ cũng đừng tự buộc mình kiềm nén mà hãy thể hiện ra ngoài. Đừng nghĩ anh sẽ biến mất và khiến cậu ta đau khổ hơn nữa. Anh đã nuốt lời. Cảm thấy mình sẽ còn đau khổ hơn nữa vì những lời nói đó.
Tuy nhiên, Ling Shinru dường như hiểu được những gì Yuri không nói. Bờ môi cứng đờ run lên.
“Hãy thử nghĩ xem.”
“Rất ít khi.”
Ling Shinru chỉ liếc nhìn lại và trừng mắt giận dữ với Yuri, như định nói thêm điều gì đó, nhưng có vẻ miễn cưỡng và lại ngậm miệng lại.
“…….”
“…….”
Một sự im lặng bao trùm.
Yuri, người đang lau má cho Ling Shinru, thấy nước mắt đang trào ra và dời chiếc khăn ra. Rồi đột nhiên anh nhìn vào cằm đối phương. Trên khuôn mặt hốc hác lúm nhúm những sợi râu nhỏ mọc lên mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được.
Mặc dù bản thân Yuri cạo râu mỗi ngày nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ và anh đã nhìn chằm chằm vào nó một lúc. Thật thú vị và khá dễ thương, nhưng anh nghĩ sẽ rất khó chịu khi nhìn thấy nó nếu nó mọc ở đó thêm một hoặc hai ngày nữa.
“Tôi đã bảo anh đừng nhìn mà. Ánh mắt của anh, tôi cảm thấy rất không ưa.”
Anh tưởng trong chốc lát người này sẽ không nói gì, nhưng anh nhìn cậu ta quá lâu và người này cuối cùng lại thốt ra những lời gay gắt. Đó là một cái nhìn khó chịu nên anh không có ý nhìn cậu ta với bất kỳ ý định cụ thể nào. Yuri hơi hạ ánh mắt xuống, nhưng rồi lại ngước lên.
“Tôi có nên cạo râu không?”
Ling Shinru vẫn nhìn Yuri. Lúc đầu, anh cau mày như thể bản thân đã nghe nhầm hoặc không hiểu ý, nhưng vẻ mặt im lặng đó đã xác nhận anh đã không nghe nhầm.
“Tôi sẽ chuẩn bị một ít nước ấm.”
Yuri để lại những lời đó và quay đi. Cảm thấy có ánh mắt hoài nghi sau gáy mình, nhưng anh không để ý mà đi thẳng vào phòng tắm lấy khăn, nước, bọt cạo râu, dao cạo râu, v.v. Dù đây là phòng đặc biệt của một bệnh viện nổi tiếng, không phải là khách sạn nên không được trang bị đầy đủ mọi thứ, nên tất cả những gì anh có chỉ là dao cạo dùng một lần.
Yuri cầm chúng trở lại phòng bệnh và đứng cạnh Ling Shinru, người vẫn ngồi bất động như búp bê.
Khi tôi đắp chiếc khăn ngâm nước ấm lên mặt, miệng Ling Shinru dường như mấp máy nhưng không nói gì. Yuri bôi bọt cạo râu lên cằm cậu ta và bắt đầu di chuyển lưỡi dao.
Làn da trắng và mềm mại lộ ra theo đường đi của lưỡi dao cạo di chuyển trên lớp bọt. Anh dùng tay chạm lên bề mặt làn da để kiểm tra độ mịn và chậm rãi di chuyển lưỡi dao cạo theo thói quen.
Bây giờ anh có thể nhìn thấy một ít lông tơ trên dái tai của người kia. Gò má cũng trắng nõn và mềm mại.
Mặc dù biết rõ ràng người kia trong ngoài bất nhất, nhưng anh vẫn rất đau lòng khi chuyện như thế này xảy ra khi cậu ta vẫn còn trẻ tuổi. Bàn tay đang chạm vào má đối phương bỗng trở nên thận trọng.
“Đồ khốn biến thái.”
Đột nhiên, Ling Shinru lẩm bẩm.
Quai hàm đột nhiên cử động và gần như Yuri đã cắt vào da người kia. Yuri nhanh chóng lấy lưỡi dao cạo ra và kiểm tra xem mình có lỡ tay không. May mắn thay, dường như không có thương nào.
Yuri, người chưa có thời gian để hiểu những lời đó khi đang kiểm tra cằm cậu ta, thở phào nhẹ nhõm, nhưng Ling Shinru, người đã luôn nhìn xuống trong suốt lúc này, ngước mắt lên. Yuri đột nhiên đối diện với đôi mắt to và đen.
“Bí mật chạm vào người khác khi họ ngủ.”
Yuri chớp mắt trước những lời mỉa mai của Ling Shinru. Tự hỏi điều đó có nghĩa là gì, và rồi cũng nhớ ra mình đã làm điều đó ngày hôm qua. Anh tưởng cậu ta không đủ tỉnh táo để nhận ra những chuyện như vậy, nhưng cậu ta nhớ tất cả và mỉa mai anh sau khi đã bình tĩnh lại một chút.
Yuri gãi đầu.
Anh chưa bao giờ có suy nghĩ biến thái đến mức không thể chia sẻ với người khác, nên cảm thấy hơi bất công khi bị gọi là biến thái, dù ngày hôm qua anh vuốt má cậu ta thì cũng không có gì sai trái, nhưng anh không thể phản đối được. Khi người có thể được coi là nạn nhân lên tiếng chỉ trích như vậy.
“Anh nhìn chằm chằm một cách say mê bất cứ khi nào có cơ hội, nhưng bây giờ người đang nằm trong vực thẳm và quá mệt mỏi để nổi giận, anh lại chỉ gây rối họ theo ý muốn, anh thích như vậy?”
Yuri nhìn Ling Shinru, người đang nhìn lại anh bằng ánh mắt lạnh lùng kèm theo nụ cười khinh bỉ, trầm ngâm một lúc rồi lẩm bẩm, “Đúng vậy.”
“Bây giờ tôi chỉ nghĩ về nó thôi, nhưng tôi hiểu rồi. Tôi không ghét điều đó.”
Và chỉ với một đường, anh đã từ từ quét lớp bọt cuối cùng còn sót lại trên cằm của Ling Shinru bằng một lưỡi dao cạo. Anh đặt lưỡi dao cạo xuống và cầm một chiếc khăn ướt lên.
“Dù sao thì tôi cũng sẽ chết dưới tay cậu, vậy nên để lại vài kỷ niệm đẹp trước lúc đó không được sao? Xin hãy tỏ lòng thương xót ở mức đó với tôi đi.”
Yuri quấn khăn lạnh lên mặt Ling Shinru và chậm rãi xoa xoa. Ánh mắt đen như mực đang nhìn Yuri dường như hơi hạ xuống, rồi mắt nhắm lại. Cậu ta dường như đang có tâm trạng tốt khi chiếc khăn lạnh không chỉ làm dịu mát khuôn mặt mà còn cả đầu cậu ta nữa.
Lông mi cũng dài. Có màu đen tuyền như mái tóc mềm mại, óng ả. Dáng lông mày cũng đẹp.
Anh có thể hiểu được một Ling Huirong nghiêm khắc và tàn nhẫn lại yêu thương đứa con trai út của mình như một báu vật như thế.
Yuri bỏ chiếc khăn ra, hơi chút tiếc nuối.
“Xong rồi.”
Ling Shinru mở to mắt trước Yuri, người đang thu dọn đồ đạc. Vẫn nhìn Yuri, người đang nhặt nhạnh khăn và chậu nước với khuôn mặt bình thản, và nói, “Giờ thì.”
“Đưa cho tôi đạn thật như anh đã nói trước đó đi.”
“…….”
Yuri đang định đi vào phòng tắm thì dừng lại và nhìn xuống người kia. Lần này, cậu ta đang nhìn Yuri bằng đôi mắt sáng lấp lánh, sẵn sàng bắn nát đầu anh.
“Một tuần nữa.”
Yuri bình tĩnh đáp. Lúc đó anh nghĩ sẽ nhờ người giao đạn thật rồi nhanh chóng ra sân bay.
“Cho đến lúc đó, Ling Tangyun đã nhờ vả, nên tôi không thể rời cậu được.”
“Tôi nói sau này sẽ cho cậu đạn thật, nhưng chưa bao giờ nói hôm nay phải không?” Yuri nói thêm và quay lại. Giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt của Ling Shinru đang lóe lên giận dữ.
Thoạt nhìn, cậu ta có vẻ khá hơn khi nổi giận, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc ngồi đó, như chìm dưới vực thẳm trong trạng thái khốn khổ vừa nãy.
“Đồ… … Anh đúng là một kẻ biến thái, lừa đảo và dối trá!”
Một tiếng hét lớn phát ra từ phía sau. Cùng lúc đó, một cú đá xuất hiện, đá vào mông Yuri, người vừa mới bước đi. Anh không ngã nhưng bị đẩy về phía trước vài bước. Cuối cùng vẫn làm đổ nước xuống sàn. Quần cũng ướt sũng từ đầu gối trở dưới.
Giờ nghĩ lại, nên làm gì khi không có quần áo để thay đây? Yuri nhìn xuống khó khăn và thở dài.
* * *
Người đầu tiên đến là James.
James xuất hiện, một tay ôm một bó hoa lộng lẫy và trang nhã, tay kia cầm một chai rượu lâu năm được cho là khó có được ngay cả với chi phí hàng trăm triệu đô la, với một nụ cười hoàn hảo mà ai cũng phải gọi đó rất có phong thái của người làm ăn.
“Đây là lần đầu tiên cậu gặp trực tiếp tôi phải không? Tôi là James Miller làm việc tại T&R. Cậu có thích căn phòng này không?”
“Đây là một món quà nhỏ,” James nói, đặt rượu xuống bàn và đưa bó hoa cho Yuri. Nhờ vậy, Yuri, người đứng đằng sau Ling Shinru, đã ôm bó hoa mà không cần suy nghĩ và nghiêm túc nghĩ: ‘Trong phòng này đã có hoa rồi. Nên làm gì với cái này đây?’
“Vâng, tôi rất thích. Thực sự thì tôi thấy hơi ngại vì đã được ở trong một căn phòng đẹp như vậy.”
Ling Shinru đứng dậy và chào James, đưa tay ra với nụ cười hoàn hảo như James. Cảnh tượng hai người đàn ông lặng lẽ đánh giá nhau và bắt tay với nụ cười hoàn hảo chói mắt đến mức Yuri không thể nhìn thẳng vào họ một lúc. “Mình sẽ lấy bình hoa sau, nhưng bây giờ ít nhất sẽ đặt nó vào bồn tắm,” anh thì thầm và đi về phía phòng tắm.
Vào buổi chiều Ling Shinru đã chuyển từ bệnh viện về khách sạn.
Yuri đã gợi ý rằng tốt hơn hết là nên ở lại bệnh viện lâu hơn một chút vì tình trạng của cậu ta vẫn chưa tốt, nhưng Ling Shinru thẳng thừng nói không muốn ở lại một bệnh viện tồi tàn thêm nữa. Đó là một căn phòng đặc biệt tốt hơn hầu hết các khách sạn về cảnh quan và cơ sở vật chất, nếu không muốn nói là hơn hẳn, nhưng ‘bản thân bệnh viện tệ quá’. Ling Shinru quyết liệt nói thêm, và Yuri gật đầu đồng ý.
Đúng như mong đợi từ vị trí của bên có lỗi, khi Yuri liên lạc với Kyle – chính xác hơn là James – thư ký của anh ta – đã ngay lập tức đặt một phòng ở một khách sạn sang trọng gần bệnh viện nhất. Và không chỉ vậy, chưa đầy vài giờ sau khi họ nhận phòng, James đã đến thăm.
“Tôi đã nghe rất nhiều về anh ta. Anh ta không thể thiếu đối với T&R”.
Yuri, người đang bước ra sau khi tắt nước trong bồn tắm nơi đặt bó hoa, chớp mắt khi nhìn Ling Shinru mời James ngồi với một nụ cười hoàn hảo.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một biểu cảm như vậy. Quả thực, đó là ‘khuôn mặt trước công chúng của con trai út nhà Ling.’
Chắc cậu ta không làm vẻ mặt như vậy khi đối mặt với Jeong Taeui, Riegrow hay Yuri, nhưng đó thực sự là một khuôn mặt ‘hoàn hảo’. Nhìn chung, cậu ta được yêu thương và giáo dục tốt, lớn lên trong một gia đình tử tế, nhưng lại là một bậc thầy ngụy trang hoàn hảo không có hề dấu vết yếu đuối.
Anh đoán mình đã nhìn chằm chằm quá lâu.
Ling Shinru, người đang nhìn James với khuôn mặt tươi cười, cảm nhận được ánh mắt ấy, quay sang nhìn Yuri. Theo ánh mắt cậu ta, James cũng hướng ánh mắt về phía Yuri, và khi Yuri nhìn lại. Mắt của Ling Shinru trở nên dữ tợn.
Đừng nhìn. Anh như nghe thấy câu nói ‘Ánh mắt của anh làm tôi cảm thấy tồi tệ’.
Anh cảm thấy như biết rất rõ đôi mắt đó đang nói gì. Đã nghe điều này hàng chục lần chỉ trong ngày hôm nay. (Anh không ngừng nhìn vì đã bị cảnh cáo, mà là kết quả của việc nghe đi nghe lại câu đó.)
Yuri nhìn đi nơi khác, giả vờ như không để ý và đưa mắt tương tự nhìn lại James, người vẫn đang nhìn anh. Ngày hôm nay James, mặc một bộ suit cao cấp như áo giáp, đang tỏa ra một bầu không khí đặc biệt đáng sợ. Mặc dù đang mỉm cười hoàn hảo nhưng đôi mắt anh ấy lại rực cháy sâu thẳm bên trong. Đánh giá theo mức độ tức giận đó… … Có vẻ như Kyle lại gây chuyện rồi.
Đúng như anh nghĩ.
“Nhưng điều này thật bất ngờ. Tôi tưởng ông Kyle Riegrow sẽ đích thân đến, nhưng không ngờ thư ký lại đến… …Không, xin đừng hiểu lầm. Điều đó không có nghĩa là tôi không hài lòng với ông Miller.”
Mặc dù là người nhà của tác giả gây ra vụ cố nhưng điều đó có nghĩa là cậu ta không hài lòng với sếp của James, người không đích thân đến và cử thư ký đi thay thế. Ling Shinru, tuôn ra những lời có gai, cười rạng rỡ, và nụ cười của James càng sâu hơn.
“Đúng vậy, lẽ ra ông Kyle phải đích thân đến, nhưng căn bệnh mãn tính mà ông ấy mắc phải bấy lâu nay đột nhiên tái phát vào đêm qua. Trước hết, tôi xin ghé qua, gửi lời chào đến cậu trước, dù điều này là chưa đủ, tôi sẽ cố gắng đến thăm cậu sau. Xin thứ lỗi cho chúng tôi.”
“Ồ, tôi hy vọng ông ấy sẽ sớm khỏe lại.”
Yuri im lặng khi nghe cuộc trò chuyện đẹp như tranh vẽ giữa Ling Shinru, người trả lời với giọng lo lắng và James, người đáp lại, biết ơn vì sự quan tâm của cậu ta. Đêm qua, Kyle lại bay đến một cửa hàng bán sách hoặc hiệu sách cũ ở một góc nông thôn nào rồi… … .
James đang có một cuộc sống khốn khổ.
Anh ấy là một người tài năng thành thạo nhiều lĩnh vực khác nhau, do đã sở hữu một số tấm bằng mà những người khác phải vật lộn để đạt được trong nhiều năm. Anh ấy không bao giờ bối rối khi tìm ra câu trả lời cho dù có bị tra hỏi điều gì đi chăng nữa. Tất nhiên, anh ấy cũng nhận được mức lương không hề thấp so với trình độ của mình, có một người vợ xinh đẹp và nhiều đồng nghiệp có năng lực và đáng tin cậy. Có thể bạn chưa biết, nhưng trong số những người quen biết anh ở mức ‘vừa phải’, sẽ có không ít người vô cùng ghen tị với cuộc sống của anh.
Tuy nhiên, có một yếu tố ngay lập tức phủ bóng tối lên cuộc đời anh ấy, nó quá chói lóa khi nhìn từ một khoảng cách ‘thích hợp’, và đó chính là cấp trên trực tiếp của anh. Ông ta là một ông chủ độc ác, người không bao giờ chấp nhận việc từ chức ngay cả khi anh đã nộp đơn từ chức nhiều lần và làm mọi cách để trói buộc anh ấy.
James thật tội nghiệp. Hôm nay cũng thế.
Yuri khéo léo đặt tách trà đen vào giữa họ và đến đứng đằng sau Ling Shinru. Theo thói quen, anh đứng gần cửa, nhưng ngay sau đó những lời nói ngắn gọn của Ling Shinru vang lên.
“Tôi nghĩ mình đã nói không muốn anh đứng bên phải.”
“Xin lỗi.”
Yuri hơi cúi đầu và bước vài bước về bên trái. James tò mò nhìn họ, nhưng là người không có biểu hiện gì không cần thiết nên anh ấy cũng không thể hiện nhiều.
Điều mà Yuri đã nghe từ Ling Shinru nhiều lần không phải là đừng nhìn mà còn có một điều khác nữa. Đừng đứng bên phải.
‘Nếu không đi thì ít nhất đừng đứng về phía bên phải. Bởi vì thật khó chịu khi anh lọt vào góc tầm nhìn của tôi.’
Ling Shinru, người bị thương ở mắt trái, đã yêu cầu Yuri đứng bên trái, để không vào tầm mắt mình nữa. Yuri chấp nhận yêu cầu mà không nói một lời, nhưng cũng có lúc anh quên mất do thói quen đứng sát cửa.
“Trước khi đến đây, tôi đã gặp bác sĩ Bayeran.”
James nhấp trà đen và mở miệng. Yuri chăm chú lắng nghe với khuôn mặt vô cảm và liếc nhìn Ling Shinru. Người được đề cập không có biểu hiện gì đặc biệt và chỉ uống trà đen, nói ngắn gọn: “Vậy sao?”
“Tôi sẽ thành thật với cậu vì có thể cậu đã biết, nhưng triển vọng không được tốt lắm. Tuy nhiên, tùy thuộc vào tình trạng hồi phục của cậu trong quá trình điều trị, có thể nói nó không hoàn toàn vô vọng.”
Chỉ có một chút ấm áp quanh mắt James. James luôn là người có đầu óc và sắc bén trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng không phải là người xấu. Bản thân anh cũng vui mừng khi báo được tin vui. Lúc này trên mặt Yuri cũng đang thể hiện dấu hiệu của sự hạnh phúc.
Bác sĩ Bayeren đã đưa ra kết luận theo hướng tích cực nhất có thể, nhưng ông ấy không phải là người chỉ nói suông. Nếu ông ấy đã nói như vậy thì ít nhất cậu ta cũng có thể đỡ hơn.
“Không phải hoàn toàn vô vọng……”
Ling Shinru lặng lẽ trả lời. Cậu ta có vẻ suy nghĩ một lúc nhưng rồi mỉm cười.
“Tôi rất cảm kích về điều đó.”
Cậu ta trả lời ngắn gọn rồi ngậm miệng uống trà đen.
Đó là sự hoài nghi. Trong tình huống này, về người ở vị thế của thủ phạm và về mình hoặc hoàn cảnh của bản thân.
(Hết chương 9)
Tiếp tục ở quyển 2